Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 108 - Chương 108: Bố Cục Khắp Nơi! (4)

Chương 108: Bố cục khắp nơi! (4) Chương 108: Bố cục khắp nơi! (4)

Thời khắc đó không chỉ ở vùng tái ngoại xa xôi, mà còn có nhiều người cách đó nghìn dặm đều quan tâm tới chuyện xảy ra.

Chung cư ở ngoại ô phía tây Bắc Kinh, Trương Chính Hòa suốt từ buổi chiều tới giờ vẫn luôn cắm mặt vào màn hình vi tính, thi thoảng thông qua công cụ tán gẫu nhận và truyền tài liệu, còn đánh dấu ghi chú thời gian địa điểm.

Công sức vất vả suốt cả một buổi chiều đã có kết quả, mấy tin tức tiết lộ trên khu bàn luận, sau đó là tới diễn đàn, rồi sau khi tình huống được xác nhận đã leo lên không ít trang web giải trí lớn. Phim trường Đại tây bắc sau khi sinh ra "thần tác" phim kháng Nhật, lại một lần nữa thu hút ánh mắt chú ý của người xem, lượt click đã leo lên top đầu rồi.

Bây giờ những tin tức mặt tốt, tích cực thì chẳng ai chú ý rồi, cảnh sát phá tập đoàn buôn bán ma túy à? Người ta lướt qua ngay lập tức, nhưng kẻ ác hoành hành giữa phố là có người xem ngay. Hôn nhân hài hòa hạnh phúc chẳng ai thèm đọc học hỏi, chứ ngoại tình bị phát hiện thì lượt xem tăng tới nóc, đặc biệt chính thất lột trần tiểu tam nữa thì sức nổ trên mạng như bom vậy ...

Trương Chính Hòa là nhà sản xuất phim, từ nhỏ đam mê nghệ thuật đam mê phim ảnh, bất kể là diễn xuất hay viết kịch bản đều làm qua. Nhưng chưa bao giờ phim của hắn làm ra lại thu hút người xem như thế, ba chữ Đại tây bắc lúc này đã lên top đầu tìm kiếm rồi, ngang với nam thần nổi tiếng cùng diễn viên nữ đọc kịch bản trong phòng khách sạn, hay nữ diễn viên nổi tiếng gặp vấn đề hôn nhân, giáo sư có tiếng dụ dỗ nữ sinh đại học ... Hắn cười không khép miệng lại được.

Lần đầu tiên hắn phát hiện, viết kịch bản ngoài đời thật làm người toa thỏa mãn bằng mấy lần kịch bản phim.

Ngẩng đầu lên thì trời đã tối om rồi, cái nóng đã dịu bớt, bầu trời đen kịt, nhưng muốn nhìn thấy sao trời thì quá khó khăn. Không hoàn toàn do ô nhiễm không khí, còn là do ô nhiễm ánh sáng, đủ thử ánh đèn màu sắc khiến người ta khó thấy được chấm sáng nhỏ trên trời.

Có điều chẳng sao cả, tâm tình Trương Chính Hòa tốt lắm, hít một hơi không khí nóng, toàn thân vẫn thư thái, mở tủ lạnh lấy chai bia tu ừng ực mấy hơi liền, rùng mình vì sướng khoái. Hắn gửi tin nhắn cho một người có biệt danh Tiểu Yến Tử: Làm tốt lắm, chú ý động tĩnh ở trấn Truân Binh, bước tiếp theo không được có chút sai sót nào.

Một lúc sau Trương Chính Hòa đang rót nước úp mì gói ăn thì di động lóe sáng, tin nhắn Tiểu Yến Tử phản hồi: Yên tâm, chẳng ai biết tôi là ai.

Trương Chính Hòa xem tin nhắn mỉm cười, thành công càng lúc càng gần.

Cũng dưới bầu trời đêm Bắc Kinh, Hạ Diệc Băng người phụ trách tổng bộ Hoa Hâm Bắc Kinh đang ở trong xe cũng thu được tin nhắn. Là một người xuất thân thư ký, cách làm việc của cô rất tỉ mỉ có quy củ, sợ bỏ lỡ tin tức, cho nên cô đưa Trương Chính Hoa, Cao Vũ Điền của Truyền thông Cụ Phong vào một nhóm, thiết lập tiếng chuông riêng.

Đúng đấy, tin nhắn do Trương Chính Hòa đang ăn mỳ tôm gửi tới. Hạ Diệc Băng rất cẩn thận đánh xe vào lề đường đỗ lại, tin nhắn kèm một loạt liên kết bài viết, cô lần lượt mở ra xem.

Phóng viên giải trí không giới hạn, trang tin không có tiết tháo, đó là nhận thức chung rồi, song cô vẫn bị tốc độ của Trương Chính Hòa làm ngạc nhiên, chuyện xảy ra đã được bao lâu đâu mà đã lên trang nhất một loạt trang tin nổi tiếng rồi. Áp lực dư luận lớn thế này chắc chắn khiến cho cảnh sát đương địa phải có động tác xoa dịu, động tác này do Hoa Hâm bất chấp cái giá bôi đen bản thân để đạt được.

Tới bây giờ Hạ Diệc Băng cũng chưa nói được chuyện này đúng hay sai, thế nhưng đầu tư của Hoa Hâm vào trấn Truân Binh đã thành căn bệnh nan y rồi, tới mức có bệnh vái tứ phương, thuốc gì cũng dám thử. Có điều Hạ Diệc Băng không tin tưởng Trương Chính Hòa, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong giới phim ảnh có thao tác nổi kế hoạch lớn như vậy không?

Hạ Diệc Băng gửi đi một tin nhắn: Chú ý mật thiết động tĩnh ở trấn Truân Binh, báo cáo cho tôi bất kỳ lúc nào, bước tiếp theo không cho phạm sai lầm.

Một lúc sau tin nhắn gửi về, nội dung là: Yên tâm, không ai biết tôi là ai.

Chuyện này thì Hạ Diệc Băng thực sự yên tâm, đúng là không ai biết cô cũng có một đôi mắt ở trấn Truân Binh, tất cả thao tác thương nghiệp đều không thể thiếu được nguồn thông tin chính xác. Những gián điệp thương nghiệp bình thường không đáng chú ý ấy, vào lúc quan trọng có tác dụng rất lớn.

Bây giờ thế cục dần trở nên nguy hiểm rồi, người trong cuộc vẫn chẳng biết gì, Hạ Diệc Băng nghĩ tới bộ dạng đắc ý của Trương Chính Hòa, Cao Vũ Điền khi khoe khoang mấy tin tức họ tìm ra mà tức cười.

Làm như mỗi họ mới biết dùng chiêu đó vậy.

Cũng cùng thời gian đó, Tạ Kỳ Phong ở tầng tám tòa nhà Bảo Long, gần đây hắn tới công ty mỗi lúc một nhiều, cái văn phòng vốn thiết lập cho có dần phát huy tác dụng. Tạ Kỳ Phong đi đi lại lại hết lần này tới lần khác trong phòng, thi thoảng có điện thoại gọi tới, đều là Đường Anh báo cáo tin tức mới liên quan tới trấn Truân Binh.

Ngang nhiên đánh du khách giữa phố, xông cả vào phòng trọ cướp tiền cướp đồ, chuyện xôn xao khắp nơi rồi. Hành vi này còn ác liệt hơn cả trang web chuyên chém khách Đại Hải Nam. Có cư dân mạng tiết lộ, tiền mặt trong ví của cô, di động của cô đều bị cướp sạch, toàn trấn khắp nơi là người bị đuổi đánh, đáng sợ hơn nữa là chẳng có lý do gì cả, như lũ điên cứ thấy du khách là xông vào cướp vậy.

Nghe kể hoang đường, nhưng rất nhiều lời kể, ảnh chụp rồi cả video chứng minh chuyện hoang đường đó là sự thật.

Cộc, cộc, cộc ... Tiếng gõ cửa vang lên, đi vào là Đường Anh, đưa cho Tạ Kỳ Phong di động của mình, gương mặt xinh đẹp viết đầy hai chữ lo âu:" Giám đốc Tạ, tôi đã liên lạc được với họ rồi."

" A lô!" Tạ Kỳ Phong cầm máy một cái là nóng ruột hỏi:" Rốt cuộc là có chuyện gì?"

" Tôi cũng không biết!" Phía bên kia là giọng Quản Thiên Kiều:

" Tôi thấy tình hình ở đó rất loạn, mọi người có ai bị làm sao không?"

" Trừ tôi ra thì đều bị thương cả ... Cừu Địch là bị thương nặng nhất, bị người ta đánh cho hôn mê, vừa mới tỉnh lại. Anh ấy hiện ... Hiện đang nằm trong trạm y tế trấn."

Nghe giọng Quản Thiên Kiều nghèn nghẹn, Tạ Kỳ Phong bóp trán, chuyện hắn lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra rồi, bên kia đã phát hiện ra bị điều tra nên mới mới dùng cách truy lùng kiểu trải thảm này, ra lệnh:" Không cần nói nữa, lập tức rút về cho tôi, chuyện này tới đây là ngừng."

" Tôi biết, tôi trao đổi với bọn họ." Quản Thiên Kiêu tựa hồ đang nói chuyện ở một nơi rất hỗn loạn, xung quanh toàn tiếng cãi vã, cô không nói nhiều, cúp điện thoại:

Tạ Kỳ Phong trả di động cho Đường Anh, phát hiện cô lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt buồn bã gần như giống hệt hắn, thất bại trong gang tấc, mà bọn họ còn không biết, rốt cuộc sai ở đâu.
Bình Luận (0)
Comment