Chương 109: Thương tâm khó lành. (1)
Chương 109: Thương tâm khó lành. (1)
Ba ngày sau sự kiện chấn động cả trấn, ngõ Dương Vĩ Ba phố Tây trấn Truân Binh, tầng hai, căn nhà gạch đắp đất tuềnh toàng xây chắc phải xây gần trăm năm rồi, điều kiện sống cực kèm, chính là nơi thuê trọ của đám Cừu Địch.
Nhà tuy cũ nhưng vẫn có cái sân, gần như nhà nào cũng có cái sân, chất ít củi đun, phân trâu, lác đác có nhà trồng một hai cái cây đấy, còn nếu nhà nào có giếng thì thuộc loại điều kiện lắm rồi, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nơi đám Cừu Địch thuê chẳng có gì hết, lúc này trong phòng truyền ra tiếng kêu đau đớn, ối á không ngừng, nếu như có người nhìn qua ô cửa sổ nhất định sẽ thấy một kỳ cảnh. Ba chiếc giường đơn làm bằng nhôm, loại dùng du lịch xếp thẳng hàng, ba chàng trai mặc quần cộc, một nằm ngửa hai nằm úp, rên rỉ như khóc như than, không nói rõ được là đau hay sướng!
Ế, Bao Tiểu Tam ngồi dậy rồi, à, kêu một tiếng rồi lại nằm xuống.
Không phải sướng đâu, mà là đau đấy, hắn ăn một gây cán bột vào lưng mà, đau lắm. Hắn vừa kêu lên, Cảnh bảo Lỗi đang chơi điện thoại bực mình mắng:" Đừng có la hét thế được không, làm gì đau tới mức ấy, cứ như là mỗi cậu đau thôi vậy."
" Phì, nếu không phải tao cứu mày thì có bị một trận đòn như vậy không?" Bao Tiểu Tam tức giận mắng cái thằng ái nam ái nữ không biết nhớ ơn:
Cản Bảo Lỗi mỉa mai ngược lại:" Thôi đi, nếu không có tôi ôm lấy Kháng Đản thì cậu đã bị quất một gậy vào đầu rồi, là tôi cứu cậu đấy."
" A, sao trước kia tao không biết mày còn có tố chất lưu manh nhỉ, chẳng những biết ôm chân còn biết mở miệng cắn." Bao Tiểu Tam khịa lại:
Cảnh Bảo Lỗi dựng ngón giữa lên:" Ngày nào cậu cũng bảo tôi giống đàn bà, chẳng phải cậu cũng chẳng khá hơn đàn bà à?"
Câu nói này chọc giận Bao Tiểu Tam rồi, hắn ngồi bật dậy ném gối, Cảnh Bảo Lỗi phản ứng cũng không chậm, đón lấy ngay còn ném lại. Hai tên rảnh rỗi quá độ cãi vã không dứt, Cừu Địch thở dài bịt tai lại.
Bầu không khí trong đoàn thể nhỏ của bọn họ đều thế đấy, nếu gặp phải kẻ địch bên ngoài, khả năng còn đồng tâm hiệp lực, nhất trí đối ngoại. Một khi nguy hiểm qua đi, những xung đột về tính cách liền bộc phát, trước kia còn có mục tiêu chung, bây giờ là vấn đề nội bộ, đó là đi hay ở?
Quản Thiên Kiều nói trước, cô sẽ theo ý kiến của mọi người, vì công việc của cô là hỗ trợ, không có ba người họ ở tuyến đầu, cô không có nhiều tác dụng. Cảnh Bảo Lỗi muốn đi, sự kiện kia làm hắn sợ tới bây giờ. Bao Tiểu Tam không muốn đi, nguyên nhân à? Nơi này dễ kiếm tiền, còn nữa hắn chưa báo thù, đi làm sao được.
Cừu Địch à, gần như chẳng nói gì, y bị thương nặng nhất, ngực toàn vết bầm tím, mắt thì sưng tới chỉ còn khe hẹp, muốn giơ tay lên ăn uống còn khó, mấy ngày qua cả đại tiểu tiện còn chẳng tự lo được. Cảnh Bảo Lỗi thấy quá khoa trương, Cừu Địch chẳng thèm giải thích, ai chưa ăn đấm của Kỳ Liên Bảo thì làm sao biết sức mạnh đó kinh khủng thế nào.
Chuyện đó bỏ đi, vấn đề của họ bây giờ là Cáp Mạn đã ngừng cấp kinh phí cho bọn họ, mộng tưởng một ngày kiếm 800 đồng đã thực sự trở thành một giấc mộng rồi. Không có tiền, sĩ khí của đội ngũ cũng tụt xuống dưới 0 độ C.
" Các cậu đừng có làm loạn nữa được không, dù có đi cũng không thể đi với bộ dạng quỷ quái này." Cừu Địch nằm trên giường yếu ớt nói:
Cũng phải, hai gò má của Bao Tiểu Tam trông vẫn như bánh bao, Cảnh Bảo Lỗi mang một cái mắt gấu mèo, nói tới chuyện này cả hai cùng sa sút ngồi xuống giường, lấy tấm bìa làm quạt, vừa quạt vừa đổ mồ hôi, sống qua quãng thời gian buồn chán.
Điện ở đây chán lắm, chỉ chạy được cái quạt công suất nhỏ, chẳng đủ đuổi muỗi, bọn họ chẳng buồn mua, may ra mấy cô gái như Quản Thiên Kiều còn dùng chứ, ba người họ nằm đây quạt không mát nổi tới người thứ hai, vậy mang quạt về để đánh nhau à?
Thế thì chẳng thà đừng dùng, đồng cam cộng khổ vậy.
" Đúng là đề phòng thế nào cũng không xuể, chúng ta rốt cuộc vẫn bị bán rồi." Nằm chẳng được bao lâu Cảnh Bảo Lỗi ủ ê nói, không nói chuyện thì chẳng có gì khác để làm, mà thói đời là thế, rảnh rỗi thì con người ta lại càng hay suy nghĩ lung tung:
" Bọn mày nói xem, Cáp Mạn có cho tiền thuốc men không, em gái họ Đường ấy thường ngày nói cười rõ ngọt, không ngờ là thứ vô lương tâm, chúng ta vừa nằm xuống một cái là căn ngay kinh phí. Con mẹ nó chứ! Giờ bọn Kỳ Liên Bảo, Kháng Đản cũng bị bắt rồi, muốn đòi tiền bồi thường cũng không có chỗ mà đòi." Bao Tiểu Tam cay cú lắm, lần bị thương này tốn kém không biết bao tiền thuốc, lại còn tiếp tục nằm đây không đi làm được:
Cừu Địch không còn gì để nói nữa:" Tới lúc này rồi mà mày vẫn còn nghĩ tới tiền."
" Nghĩ thì được cái đếch gì đâu, tao nghĩ tới tiền nhưng tiền lại đếch nghĩ tới tao. ."
Cảnh Bảo Lỗi không thèm dây dưa với Bao Tiểu Tam nữa, quay sang hỏi Cừu Địch:" Cậu đỡ hơn chưa? Tôi xoa thuốc cho cậu nhé."
"Không cần đâu, cứ nghỉ vài ngày là đỡ thôi." Cừu Địch trở mình, vết bầm tím trên mặt chưa tan, mắt phải y còn chưa mở hết ra được, mặt gần như biến dạng không nhận ra nữa, hai tay vừa đau vừa mỏi nhừ cử động cũng khó:
" Thằng chó Kỳ Liên Bảo đó ác quá." Bao Tiểu Tam đánh nhau nhiều nên hiểu lắm, đánh người ta thành thế này rõ ràng cố ý, may mà không phải mình:
Bất ngờ là Cừu Địch lại không hề tỏ ra thù hận:" Sai rồi, hắn không ác thế đâu, đã nương tay với tao rồi đó."
" Không phải chứ? Hắn đánh cậu tới mức này rồi mà còn là nương tay à?" Cảnh Bảo Lỗi ngạc nhiên:
" Đúng vậy đấy!" Cừu Địch mấp máy môi trả lời:" Quân thể quyền mà để những quân nhân dùng thực chiến luyện ra, một đấm có thể đánh vỡ gạch, đánh gãy tay chân người khác là chuyện đơn giản. Kỳ Liên Bảo chắc chắn có loại thực lực ấy, bây giờ toàn thân tôi bầm tím nhưng không què không cụt, không gãy xương, chứng tỏ người ta đã nương tay."
" Sao hắn lại nương tay với mày? Vì mày đẹp trai à?" Bao Tiểu Tam không tin, thằng nào đánh được Cừu Địch tới thế này mà không dốc hết sức chứ:
" Tao cũng không biết nguyên nhân, hôm đó chuyện xảy ra có chút kỳ lạ, căn bản là không nhắm vào chúng ta, chúng ta chỉ bị tai bay vạ gió thôi ..." Cừu Địch tựa hồ cũng chẳng muốn nói nhiều, người ta nương tay rồi còn đánh bản thân tới mức này, tự tin của y bị đả kích không hề nhỏ: