Chương 110: Thương tâm khó lành. (2)
Chương 110: Thương tâm khó lành. (2)
Cảnh Bảo Lỗi nghe tới đó chỉ Bao Tiểu Tam:" Thấy chưa, tôi nói đúng không, bọn chúng không tìm được người chụp trộm cho nên mới tiến hành điều tra kiểu trải thảm. Kết quả vừa vặn bị người ta lấy ra công kích. Giống như chúng ta nhìn ra chuyện phóng viên giải trí bị đánh giữa phố, hẳn mục đích là đưa Kỳ Liên Bảo đi."
" Người ta có ngốc như vậy không? Chuyện từ một tháng trước rồi, sao phải để tận một tháng mới đi tìm đương sự?" Bao Tiểu Tam chỉ ra ngay sơ hở:
Đúng thế, nói vậy cũng vô lý, chuyện cả tháng rồi mà, Cảnh Bảo Lỗi hồ nghi:" Chẳng lẽ là vì tên họa sĩ Lý Kính Tùng? Hay là ông chủ phía sau hắn là Hoa Hâm? Hoa Hâm muốn thu lại quyền kinh doanh phim trường, muốn khai chiến với thương mại Bằng Trình?"
" Mày nói vớ vẩn gì vậy? Muốn chơi thì nhắm vào tiền chứ, chơi cái thằng Kỳ Liên Bảo tác dụng chó gì, chỉ là thằng tay sai thôi." Bao Tiểu Tam chống đối ngay:
Nhưng mà phải nói cái đầu óc đơn giản của Bao Tiểu Tam lần này nói có lý lắm, Cừu Địch tới giờ đầu vẫn đau, nghe hai người họ càng cạc càng cạc như vịt, cảm giác bị dùi xuyên đầu, nói vào:" Chúng ta thảo luận thứ vô dụng này làm gì, tầng cấp không đủ, thông tin quá ít, chúng ta căn bản không phán đoạn được đâu, khác đếch gì bán rau lo chuyện trùm ma túy."
Cảnh Bảo Lỗi ỉu xìu, thực ra là vì tương phản quá lớn thôi, mấy ngày trước còn cảm giác bản thân là cái gì đó to tát lắm, được người ta trả lương 800 đồng ngày, tham gia phi vụ lớn, giờ bị vứt bỏ rồi, nằm đây một đống, tư vị khó tả, bàn bạc là níu kéo chút cảm giác kia:" Giờ chúng ta làm gì đây?"
" Dưỡng thương chứ làm sao, mặt đã thành thế này thì về thế quái nào, giờ nói gì cũng vô nghĩa." Cừu Địch lẩm bẩm:
Giờ đúng là chỉ có thể nằm thẳng cằng như vậy thôi, công việc thì chẳng làm được, về thì xấu hổ, công ty người ta đàng hoàng chính quy, làm sao để mấy người bộ dạng bọn họ tới làm? Huống hồ chuyện tới mức này, người ta sẽ có thái độ gì với mình chưa rõ, có khi cho vài đồng rồi đuổi đi như ăn mày chăng? Thế thì tới tìm người ta để chuốc nhục vào người sao?
Ba người buồn chán nằm đó, lát lại ngồi dậy, thi thoảng lấy di động ra vào mạng xem tin tức. Trừ một phát biểu công khai của cảnh sát được đưa ra vào một ngày sau khi xảy ra chuyện, nói chuyện ở trấn Truân Binh liên quan tới đám lưu manh thất nghiệp đương địa cướp đoạt tiền bạc và tài sản của du khách, phía cảnh sát đã bắt giữ đám hai sáu người do Ký Liên Bảo, Bì Tam Oa cầm đầu, thì chỉ có thêm một câu đang đi sâu điều tra, thể là coi như xong hết mọi chuyện.
Không có một câu nào liên quan tới việc chịu trách nhiệm cho tài sản và sức khỏe du khách, không hề có.
" A, có rồi này ... Buổi họp báo, Hoa Hâm và Phim ảnh Tứ Hải đã mở buổi họp báo ..." Cảnh Bảo Lỗi kinh ngạc tới ngồi bật dậy, đưa di động cho Cừu Địch xem, hai công ty này liên hợp quay bộ phim chiến tranh cổ trang lớn, tên là Thiết Kỵ, hội tụ những diễn viên nổi tiếng cả hai bờ nam bắc Đại Giang, dự toán đầu tư lên tới 400 triệu, muốn làm ra một bộ phim chiến tranh có thể so với phim của Hollywood. Truyền thông trong nước khoe khoang rằng đây là 300 dũng sĩ Sparta của Trung Quốc, Game of Thrones của màn ảnh Hoa ngữ.
Cừu Địch xem mà chẳng hiểu, tự dưng đang lúc rối ren thế này công bố một dự án lớn, Bao Tiểu Tam thì nhìn lướt qua một cái ném trả di động cho Cảnh Bảo Lỗi:" Một đám ngu ngốc, bọn chúng lập hạng mục cho Bằng Trình ở sau ngậm miệng phát tài."
" Đúng thế, nếu như không nói tới tiền bán vé thì bên hưởng lợi lớn nhất chính là Bằng Trình, cơ mà trấn Truân Binh làm gì có sức dung nạp lớn như thế? Một bộ phim chiến tranh quy mô lớn như thế, phải dùng tới bao nhiêu nhân lực vật lực? Cái phim nát kháng Nhật lần trước kinh phí chỉ bằng một phần mười thôi đã làm trấn Truân Binh quá tải, diễn viên phải trải chăn ra đất ngủ rồi, nói gì tới đoàn phim siêu cấp thế này? Chẳng lẽ dựng lều ngoài đường luôn?" Cảnh Bảo Lỗi càng nói càng thấy chuyện này vô lý:
Trong ba người thì Cảnh Bảo Lỗi có kiến thức về ngành phim ảnh này nhất, hắn không hiểu thì người khác chẳng hiểu.
Vì thế Cảnh Bảo Lỗi tự nói rồi tự trả lời:" Chắc là ý đồ gây dựng hình tượng thương hiệu, cũng có thể họ cùng Bằng Trình đã đạt thành hiệp nghị gì đó, dù sao hai bên dựa vào nhau mà sống, không bên nào thiếu được bên nào. Cừu Địch, cậu thấy sao?"
Cừu Địch đâu đang ong ong đây, chẳng muốn nghĩ gì cả, nhưng mà đầu óc không chịu nghe theo, chuyện này thực sự dằn vặt y:" Nói như cậu thì chuyện xảy ra trước đó vô nghĩa à? Nếu như muốn hợp tác với nhau thì phải làm từ lâu rồi chứ, với thực lực của Du lịch Hoa Hâm, ném tiền ra đủ sức mua lại Bằng Trình, bọn họ không làm thế chắc chắn là vì thấy không đáng ... Đột nhiên lại muốn làm nền cho người ta?"
Cảnh Bảo Lỗi không trả lời được, nghĩ tới nhức đầu mà không ra manh mối gì cả, thông tin bọn họ biết được đúng là quá ít.
Cừu Địch cầm di động tìm kiếm toàn bộ tin tức có liên quan tới Kỳ Liên Bảo, y cố gắng mở mắt ra xem, xem tới đầu có chút váng vất, lại phải đặt di động xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi đợi lát xem tiếp.
Căn phòng nóng nực thông gió thông khí không tốt, ba chàng trai hiếm khi tụ một chỗ ít nói thế này, bầu không khí nặng nề sa sút.
Đột nhiên có tiếng ồn áo ngoài cửa sổ, hình như trong sân có rất nhiều người, cả ba giật mình, Cảnh Bảo Lỗi thương nhẹ nhất chạy ra cửa sổ xem, không ngờ thấy Mã Khai Hoang dẫn mấy người tới, đang trò chuyện với chủ nhà. Cảnh Bảo Lỗi đặt tay lên môi ra dấu im lặng nói nhỏ với hai người bạn rồi cả ba mặc thêm áo vào nằm xuống, cả ba lại bắt đầu rên rỉ, không phải giả vờ, chỉ là thêm chút biểu diễn vào đó thôi.
" Hắc Cầu, Tam Nhi, thế nào rồi?" Mã Khai Hoang chưa thấy người đã thấy cái giọng ông ổng đặc trưng rồi, gõ cửa rầm rầm, làm bản lề rỉ sét muốn bong cả ra:
Cảnh Bảo Lỗi đi ra mở cửa, Bao Tiểu Tam ngước mắt lên nhìn ông chủ Mã, mặt mày đau đớn:" Ông, ông chủ mã ... Bây giờ chúng tôi thế này rồi, chú sẽ không khấu trừ tiền công của chúng tôi chứ, chúng tôi thực sự không dậy được mà."
" Biến, biến, nói linh tinh cái gì thế hả? Tôi đến thăm các cậu đây ... Ái dà, thằng Kháng Đàn sói không thèm ăn đó đánh mấy đứa thành thế này ... Hắc Cầu, cậu thì thôi đi, nằm đó, nằm đó, không phải ngồi dậy." Mã Khai Hoang thấy Cừu Địch muốn ngồi lên thì đỡ y nằm lại, thằng bé này đẹp trai là thế, giờ bị đánh không còn ra người ngợm nữa rồi, quay lại nói với mấy người tới sau:" Các vị lãnh đạo, ba đứa bé này giúp việc trong bếp chúng tôi, mấy thằng mất dạy kia xông vào, chẳng nói năng gì đã đánh người rồi ... Còn thằng bé này, mọi người xem, chính Kỳ Liên Bảo đánh đấy, lúc đó nôn ra không biết bao nhiêu máu, chưa tới trạm y tế thì đã hôn mê, suýt nữa còn tưởng cậu ấy không còn chứ."