Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 111 - Chương 111: Thương Tâm Khó Lành. (3)

Chương 111: Thương tâm khó lành. (3) Chương 111: Thương tâm khó lành. (3)

Người tới khá đông, ba vị ăn mặc chải chuốt giống lãnh đạo, hai người mặc cảnh phục, em gái thư ký lẳng lơ của Hoa Hâm mặc trang phục công sở trắng đen, lại còn có người cầm sẵn máy ảnh, căn phòng nhỏ thoáng cái trở nên chật chội.

Cứ thế ồn ào nhốn nháo thăm hỏi vài câu, sau đó là hỏi chuyện ngày hôm đó, chụp ảnh liên tục, Bao Tiểu Tam là tên đầu óc có vấn đề, thích người ta chụp ảnh khổ nạn của mình, bày ra mấy tạo hình liền, miệng thao thao bất tuyệt kể tội ác hung tàn của đám người kia. Nói thật thường ngày hắn khó làm người ta tin được, nhưng mà giờ chẳng cần chứng minh, ba cái mặt sưng húp kia là chứng cứ có sức thuyết phục hơn vạn lời nói.

Kể xong rồi Bao Tiểu Tam còn không quên một câu:" Tới nhiều lãnh đạo thế này, thế có tiền thuốc men không ạ?"

Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi muốn đào hố chôn luôn thằng này cho rồi, nhưng đoàn người tới thăm cười vui vẻ, Mã Khai Hoang thích cái tính thẳng thắn của Bao Tiểu Tam, cười ha hả:" Đúng là có, đếm cho kỹ, đây là tiền công của ba người các cậu. Còn đây là tiền thăm hỏi, tiền thuốc men của Nhà khách phim trường và Cty khai phát du lịch phim trường Đại tây bắc ... Thư ký Trương, cô nói đi, miệng tôi vụng, nói không rõ ràng."

" Là thế này." Cô thư ký Trương Thụy Hà diêm dúa đó khom người xuống, giọng êm như rót mật nói:" Du khách vì phim trường của chúng tôi mà tới, vậy mà đến đây lại gặp chuyện bất hạnh, tôi báo lên tổng công ty, tổng công ty liền cấp cho một khoản tiền, dùng để bồi thường tổn thất cho du khách ... Tiền không nhiều, chủ yếu là tấm lòng, tôi đại biểu cho công ty xin lỗi các vị."

Nói xong cúi người lần nữa biểu thị áy náy, thế là hỏng rồi, cổ áo vừa trễ xuống liền lộ ra làn da trắng trẻo trong gian phòng hơi âm u như muốn tỏa sáng, bắt mắt nhất tất nhiên là hai bầu vú đầy đặn hình giọt nước, thêm mùi nước hoa ngào ngạt, bất kể với thiếu niên hay nam tử trưởng thành đều cực kỳ dụ hoặc. Thế là Bao Tiểu Tam ngây người, không, hắn ngây được một lúc rồi, nước dãi chảy ra, còn chưa nói được lời cảm ơn đã chảy mấy giọt nước dãi.

Còn may Trương Thụy Hà kinh nghiệm, nên không vì thế phật ý, còn mỉm cười, đưa tay giữ lấy cổ áo.

Bất kể đồn trưởng đồn công an, lãnh đạo chính phủ trấn, người nhà khách phim trường, ai nấy đều mặt mày hiền hòa, nói chuyện dễ nghe, hỏi thăm ân cần, làm ba chàng trai đâm ngại ngùng, không đành lòng đưa ra yêu cầu cao hơn. Trong thời gian thăm hỏi còn quay phim, Cừu Địch không muốn đưa cái mặt thảm hại của mình ra, né tránh suốt, ngược lại cái mặt xấu tới đáng yêu của Bao Tiểu Tam cứ liên tục tranh ống kính.

" Được rồi, các cậu nghỉ ngơi đi, hôm nay chúng tôi phải đi thăm hỏi hết người bị thương một lượt ... Tam Nhi, mau mau khỏe lại nhé, khỏe rồi tới nhà bếp, tôi đề bạt cậu lên làm lãnh đạo." Mã Khai Hoang trước khi đi còn khích lệ, nói ra ông chủ Mã vậy mà tốt lắm, ba cái giường này của họ là do hắn mua cho, nói bị thương nằm trên nền đất lạnh không tốt cho sức khỏe:

" Dạ, dạ, vâng!" Bao Tiểu Tam cười tới rách miệng, vâng dạ luôn mồm:

" Cậu nữa Hắc Cầu, tôi đợi cậu quay lại."

" Hả, tôi thế này rồi, mặt mũi nào tới chỗ chú nữa?" Cừu Địch ngại ngùng nói:

" Sai rồi, người đánh nhau với Kỳ Liên Bảo mà vẫn còn đủ sức lo liệu sinh hoạt, cậu coi như là lần đầu ... Thôi, tôi đi đây, các cậu mau khỏe lên đi, ngày tháng tốt lành sắp tới rồi, khu nghỉ dưỡng sắp tái khởi công, lại còn có đoàn làm phim ngàn người sắp tới, ài, tôi bận chết mất thôi ..." Mã Khai Hoang nào phải than vãn mà đang khoe, nếu chẳng phải người khác đã tới thang rồi thì hắn chưa chịu đi đâu:" Nằm đấy, nằm đấy, không cần đi tiễn."

Đoàn thăm hỏi vừa đi hết, ba người vội chạy ra ngoài cửa sổ nhìn, Mã Khai Hoang mặt mày hồng hào, giọng nói sang sảng, đúng là gặp chuyện vui con người cũng khác, hào phóng rộng rãi hắn, không giống tên chủ nô tàn ác thường ngày. Chẳng biết hắn gặp chuyện vui gì, nhưng chiều hướng gió thay đổi rồi, chắc không chỉ còn đảm nhận vị trí nhỏ ở bếp nhà khách nữa.

" Xem ra hai nhà kia sắp mặc chung một cái quần rồi." Cảnh Bảo Lỗi nhận xét:

" Có lẽ là thế, nhưng tôi vẫn thấy không đúng lắm." Cừu Địch hoài nghi:

" Cậu nghĩ quá nhiều rồi, dù có thế nào đi chăng nữa, cũng đâu liên quan gì tới nhân vật nhỏ như chúng ta ... Cừu Địch, tôi thấy chúng ta nên học Tam Nhi đi, cậu ấy là người biết tận hưởng niềm vui nhất đấy." Cảnh Bảo Lỗi vừa nói vừa đánh mắt cho Cừu Địch nhìn về phía Bao Tiểu Tam:

Ở trên giường, Bao Tiểu Tam đã ngồi khoanh chân bóc phong bì, trịnh trọng liếm ngón tay, đếm từng tờ từng tờ một, hai mắt dần dần tỏa sáng, gương mặt hưng phấn tới hồng hào, sớm đem cái gì mà đau đớn, rồi gián điệp vứt tới tận chín tầng trời rồi ...

Ba chàng trai chết dí ở trong phòng mấy ngày, không hề biết rằng trấn Truân Binh đang chuyển mình.

Sáng ngày hôm đó Quản Thiên Kiều mua đồ ăn sáng cho ba chàng trai đặt cửa, Bao Tiểu Tam không cho cô vào thấy bộ dạng thảm hại của họ, muốn giúp cũng không cho giúp, không muốn làm hỏng hình tượng, cô đành chịu.

Xảy ra chuyện lần trước, Quản Thiên Kiều ra ngoài cẩn thận hơn nhiều, mặc chiếc áo chùm đầu, còn đeo kính chắn gió, cách ăn mặc này ở đây không bắt mắt, mấy cô gái thành phố tới sợ cháy nắng còn ăn mặc kín hơn phụ nữ đạo Hồi ấy chứ.

Vừa ra ngoài ngõ thì nghe thấy tiếng tiếng động lớn phát ra từ máy móc hạng nặng, cô kiếm chỗ cao nhìn về phương hướng tòa nhà xây dở phía bắc trấn, lại dựng cả kính viễn vọng lên nhìn. Xác định, từng chiếc xe xúc lớn đang xúc đi đống rác chất ở đó mấy năm, cái nhà chuyên nhặt đồng nát kiếm sống kia bị những người mặc đồng phục xua đuổi, xe chở đồng nát tới mấy cái.

Vậy là hai bên đã bắt tay giảng hòa rồi sao?

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Quản Thiên Kiều là như thế, nói ra thì vì lợi ích, hai đối thủ cạnh tranh phải bắt tay nhau cùng phát tài là chuyện bình thường. Nhưng nếu bọn họ bắt tay nhau thì ý nghĩa vụ điều tra thương nghiệp này là gì? Chẳng lẽ chỉ là vì ăn một trận đòn không rõ ràng, sau đó đem tên Kỳ Liên Bảo ác danh vang vọng kia tống vào tù?

Thật vô lý, Quản Thiên Kiều phủ định phán đoán không có cơ sở này, vì không có bọn họ, những chuyện này vẫn xảy ra cơ mà.
Bình Luận (0)
Comment