Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Thương Tâm Khó Lành. (4)

Chương 112: Thương tâm khó lành. (4) Chương 112: Thương tâm khó lành. (4)

Một đội xe vô cùng bắt mắt đi vào thị trấn, Quản Thiên Kiều nhìn thấy Trương Thụy Hà, lãnh đạo chính phủ trấn rồi người phụ trách chính của hai nhà khách của Thương mại Bằng Trình, cùng cảnh sát đều xuất hiện, có cả xe của đài truyền hình nữa.

Quản Thiên Kiều vội vàng thu dọn đồ đạc, hòa vào đám đông xem náo nhiệt trong trấn, đi theo đoàn người kia tới hai chỗ mới hiểu. Thì ra là Cty khai phát du lịch Đại tây bắc dẫn đầu, đi thăm hỏi người bị hại, theo lời bọn họ nói, hết thảy mọi tổn thất của du khách sẽ do công ty bồi thường, chính phủ trấn cũng tỏ thái độ, ngày tháng hoành hành của những con ngựa hại bầy đã kết thúc, toàn trấn sẽ chúng tay đoàn kết, gây dựng lên một cơ sở du lịch văn minh, hài hòa.

Cô đi theo một lúc đến khi đội ngũ đó tìm tới chỗ thuê trọ của mình, vậy là có chút tiền an ủi ba anh chàng đang thương tâm rồi.

Hai nhà đã công khai tuyên bố hợp tác, bọn họ đang dùng hành động thực tế để tiêu trừ ảnh hưởng xấu từ một loạt sự kiện vừa rồi.

Nhưng những chuyện này chỉ khiến lòng Quản Thiên Kiều trầm xuống, nghi ngờ sinh ra ngày một nhiều, chỉ có điều chuyện xảy ra lại như cố tình phủ định mọi suy đoán của cô.

Chuyện vô lý nhưng cứ rõ rành rành ra đó.

Cảnh Bảo Lỗi gọi điện tới, còn gửi kèm cho cô một liên kết, Quản Thiên Kiều mở ra xem, chính là tin tức về buổi họp báo do Hoa Hâm và phim ảnh Tứ Hải liên kết quay bộ phim chiến tranh cổ trang quy mô lớn Thiết Kỵ. Truyền thông ra sức thổi phồng, như đây sẽ là bộ phim chưa từng có của phim ảnh Hoa Ngữ vậy. Hơn nữa không phải chỉ là dự án đang lên kế hoạch mà đã đưa vào giai đoạn thực hiện rồi, ngay trong tháng này bọn họ sẽ quay thử, tạo hình diễn viên cũng đã công bố.

Vậy thì chuyện kia liền trở nên dễ hiểu, vì tiếp nhận bộ phim này mà sáng tạo ra hoàn cảnh hài hòa? Bởi vì bộ phim lớn này mà Hoa Hâm và Thương mại Bằng Trình đạt thành lợi hiệp nghị nào đó? Dù sao lợi ích hai bên tuy xung đột, nhưng nguồn lợi nhuận của bọn họ đều giống nhau, đó là từ phim trường cũng như sự hỗ trợ của trấn Truân Binh.

Nhưng như thế lại không đúng rồi, chuyện này đâu phải tới giờ mới nhìn ra được ngay cả người ngoài như cô còn thấy rõ, việc gì phải trì hoãn tới khi Hoa Hâm lỗ lớn như thế? Hơn nữa chuyện Kỳ Liên Bảo vẫn vô lý lắm, nếu chuẩn bị giảng hòa, sao lại còn bôi xấu bản thân làm gì? Chuyện thối nát kia đã cả tháng, bỏ tiền ra một cái là dẹp yên ngay, không cần thiết làm ầm ĩ tới mức này.

" Chẳng lẽ Bằng Trình muốn bỏ cách thức làm trước kia, muốn tẩy trắng hoàn toàn? Cho nên mới ngầm chấp nhận để Kỳ Liên Bảo vào tù?"

Quản Thiên Kiều vừa đi vừa lẩm bẩm, cô cũng gặp phải vấn đề như đám Cừu Địch, nguồn tin không đủ, không cách nào phán đoán.

Ngẩng đầu lên mới phát hiện là đã tới nhà hàng lẩu Tứ Xuyên rồi, gọi một tiếng chị Diễm Hồng. Biết Quản Thiên Kiều tới lấy cơm cho ba chàng trai còn đang nằm giường, Diễm Hồng bảo cô đợi một chút, trong bếp đã sớm nấu một nồi thịt dê không thêm ớt rồi.

" Kiều này, hay là em ăn trước đi!" Diễm Hồng nói:

" À, thôi ạ, em mang về chỗ họ trước." Quản Thiên Kiều vẫn đang mải suy nghĩ, đáp có chút lơ đễnh:

Dáng vẻ đó lọt vào mắt Hồ Diễm Hồng liền trở thành thất hồn lạc phách rồi, cô kéo Quản Thiên Kiều ngồi xuống, cởi cái mũ chùm đầu ra, xoa bóp đầu cho Quản Thiên Kiều, khuyên nhủ:" Đừng đau lòng, chuyện xảy ra rồi, phải phấn chấn lên, không để lại bệnh là may rồi, em xem anh trai chị đi, nếu chị cứ sa sút tinh thần mãi thì ai lo cho anh ấy."

" Em biết rồi, cám ơn chị Diễm Hồng." Quản Thiên Kiều cười gượng đáp, cô gái này trừ lúc xẻo khách ra thì tốt lắm, thẳng thắn hào sảng. Cô nhìn gương mặt xinh đẹp của Diễm Hồng, một mỹ nhân như thế mà mắc kẹt ở nơi này, cũng vì anh trai ngốc nghếch, đem lời muốn hỏi trong lòng hỏi ra:" Chị Diễm Hồng, em nghe người trên trấn nói chị mà Kỳ Liên Bảo ... Ừm, hai người làm sao lại quen biết nhau?"

" Không phải chị quen hắn, mà là anh trai chị quen ..." Hồ Diễm Hồng không phải giấu diếm, chỉ là không muốn kể chuyện đau lòng thôi, hôm nay thấy Quản Thiên Kiều như thế mới kể ra chuyện cũ:

Giống như tất cả người bán sức lao động kiếm tiền, Hồ Diễm Hồng và anh trai Hồ Lôi tới thành phố Bắc Ninh mưu sinh, vì khéo tay nên nấu cơm hộp bán cho công trường. Hồi Lôi quen Kỳ Liên Bảo, hai người hợp tính nhau, chẳng mấy chốc thành bạn bè dính lấy nhau như hình với bóng, ông chủ của họ là Tông Bằng Trình.

Rồi một ngày ở trấn Truân Binh xây dựng phim trường, Tông Bằng Trình dẫn đội thi công của mình về để xây nhà rỡ phòng, hai anh em họ vì thế mà tới trấn Truân Binh.

Chuyện sau đó thì dễ hiểu thôi, Hoa Hâm dùng đội thi công của mình, không dùng người đương địa, vì tranh giành miếng cơm, đội thi công hai bên nổ ra tranh đấu. Một lần như thế Hồ Lôi bị người ta đẩy từ trên tầng hai xuống, thương nặng ở đầu, kết quả là thành ra như thế này.

" ... Em đừng giận anh ta, thực ra anh ta không phải kẻ xấu, giống bọn chị thôi, đi làm công bán mạng cho người ta, mạng của mình nhưng lại chẳng tự chủ được ... Bao năm qua anh ta luôn đưa tiền cho anh chị, còn dẫn anh chị tới mấy bệnh viện lớn, tới cả Bắc Kinh ... Kiếm được bao nhiêu tiền ném hết vào đây rồi."

"Kỳ thực chị cũng thích anh ta, chỉ là trong lòng không bỏ qua được chuyện cũ, anh trai chị vì quá nghĩa khí nên bị bọn họ họ hại thảm. Anh ta cũng là người như thế, kết cục cũng chẳng tốt hơn đâu." Hồ Diễm Hồng vốn định an ủi Quản Thiên Kiều, nhưng nhắc lại chuyện trước kia, bất giác mũi xụt xịt:

Quản Thiên Kiều nắm tay cô:" Anh chị thành thế này mà ông chủ Tông mặc kệ à, với lại phía phim trường cũng phải có trách nhiệm chứ."

Chuyện qua lâu rồi chẳng qua là nhất thời nhớ lại nên xúc động, Hồ Diễm Hồng nhanh chóng ổn định lại:" Thì họ cho tiền thuốc men, rồi cả cái nhà này nữa ... Thế thôi, em gái ơi, ở nơi này mạng người không đáng tiền đâu."

" Còn công ty Hoa Hâm thì sao, bọn họ là công ty lớn lắm đấy."

" Thì tìm họ rồi, cũng làm ầm lên rồi, chẳng có kết quả gì, họ nói phía công an còn chưa có kết luận, hơn nữa bên họ cũng có người bị thương, họ cũng là người bị hại ... Kiếm chuyện với họ vài lần, sau chị mới hiểu ra, chị càng làm ầm ĩ, ông chủ Tông càng dễ kiếm tiền. Sau nữa thì mệt rồi, cũng chán rồi, chẳng muốn rắc rối nữa, dù sao mẹ con chị dựa vào cái nhà hàng nhỏ này cũng kiếm được chút tiền lo cho anh ấy ..." Hồ Diễm Hông cười buồn bã, nụ cười của người đã cam chịu số phận:

" Chị nói như thế em cũng không thấy Kỳ Liên Bảo quá đáng hận nữa, anh ta hay dở gì còn nhớ giao tình với anh chị." Quản Thiên Kiều chuyển đề tài:

Hồ Diễm Hồng bẹo má Quản Thiên Kiều, cảm thấy cô bé này còn đơn thuần lắm, dễ bị người khác ảnh hưởng, ở nơi này toàn người thô lỗ, chẳng có ai tâm tình, vì thế thích trò chuyện với cô gái nhỏ này, đưa tay ôm vai Quản Thiên Kiều:" Em đừng có ngốc, mấy thứ nghĩa khí đó chẳng ích gì đâu, em phải tránh xa mấy đứa con trai như vậy."

" Kỳ Liên Bảo chính là loại ấy, đường đường một nam nhân, vì cái thứ đó mà sống không khác gì chó của người ta, sớm muộn gì cũng bị người ta đá đi thôi. Anh ta mà hiểu ra điều đó sớm thì không tới mức có ngày này."

" Nhưng, nhưng mà Kỳ Liên Bảo bị cảnh sát bắt vì hành hung mà, đâu thể trách người khác được chứ?" Quản Thiên Kiều ấp úng nói, đôi mắt to trong veo nhìn Hồ Diễm Hồng, tựa như chẳng hiểu chuyện xảy ra ở nơi này:

" Anh ta thường xuyên bị bắt, thường thì vào rồi lại ra, đó là vì ông chủ thấy anh ta còn chút tác dụng . . Nếu lần nào anh ta vào mà không ra được, thì đó là vì anh ta không còn tác dụng gì nữa rồi." Hồ Diễm Hồng sợ Quản Thiên Kiều còn chưa hiểu, giải thích:" Tòa nhà dang dở kia tái khởi công rồi, Hách Lai Vận lôi kéo thân thích cùng làm, hai nhà khách đều thuộc quản lý của Diêu Văn Phú, ăn uống do Mã Khai Hoang thầu, họ đều là thân thích của Tông Bằng Trình. Bây giờ toàn bộ tráng đinh trong trấn theo ông chủ Tông làm việc, hình như lại xây dựng cái gì đó nữa ... Người ta đang làm ăn tốt như thế, em nói còn cần người ngoài như anh ta làm cái gì? Chia tiền à?"

Nói xong Hồ Diễm Hồng mỉm cười nhéo má Quản Thiên Kiều lần nữa rồi xuống bếp cho cơm vào hộp. Quản Thiên Kiều thì nghe tới gây người, chuyện liên quan tới Kỳ Liên Bảo khiến cô suy nghĩ rất nhiều, không ngờ đáp án là cái đơn giản nhất.

Chẳng có gì cả, thỏ hết thì chó vào nồi thôi, chuyện cũ rích bao đời vẫn vậy.
Bình Luận (0)
Comment