Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 113 - Chương 113: Có Được Có Mất.

Chương 113: Có được có mất. Chương 113: Có được có mất.

Cách trấn Truân Binh mười bảy kilomet, phương hướng Ngự Lâm Bảo, một đội xe đang phóng nhanh qua bãi cỏ bị sa mạc hóa, xe đi tới đâu cuốn lên từng lớp bụi vàng mù mịt.

" ... Ngày hôm kia có được tin tức, phòng quan hệ xã hội của công ty liên hệ với phóng viên giải trí công bố thông tin, liên quan tới chuyện phim Thảo nguyên lực lửa chưa đóng máy đã bị lộ ra do mua hình ảnh từ một diễn viên quần chúng, họ chỉ bỏ ra 800 đồng ... Diễn viên quần chúng đó tên là Bì Tam Oa, công ty phải bỏ ra cái giá không nhỏ mới có được tin này, còn cảnh cáo chúng tôi, sau này không được để chuyện ảnh hưởng tới hình tượng công ty và danh tiếng đoàn làm phim xuất hiện, chuyện kiểu này xử lý rất phiền toái ... Tình hình là như thế ..."

Trước kia Du lịch Hoa Hâm gần như buông tay phim trường, để nó tồn tại vật vờ, làm thư ký Trương Thụy Hà xử lý sự vụ chẳng có mấy việc mà làm, địa vị thấp tới đáng thương, suốt ngày quanh quẩn trong nhà khách lướt mạng. Bây giờ loạt hạng mục mới xuất hiện, vai trò cô gái này tăng vọt, vừa lái xe vừa tình hình vắn tắt kể cho Kim Ngạn Quốc, Tông Bằng Trình, Hách Lai Vận.

Chuyện bộ phim kháng Nhật bị tiết lộ nội dung, cuối cùng tra ra một kết quả hết sức vớ vẩn như thế. Bì Tam Oa chính là Nhị Bì, thủ hạ của Kỳ Liên Bảo, chính là loại thất nghiệp lểu lổng trên không có mảnh ngói che đầu, dưới chẳng có tấc đất cắm dùi, thằng này hiện vẫn còn bị giam trong đồn công an. Bị người ta mua chuộc, làm chuyện thối nát vì vài đồng tiền, gây tổn hại lớn danh tiếng đoàn làm phim, là chuyện rất hoang đường.

Cơ mà với người hiểu biết thì không ngạc nhiên, ít nhất Tông Bằng Trình rất hiểu tính cách đám lưu manh thất nghiệp trong trấn, chỉ cần cho tiền làm bữa rượu, chuyện gì đám mù chữ, mù pháp luật đó không dám, huống hồ mấy trăm đồng như thế.

Đống rắc rối vì chuyện không đáng, Tông Bằng Trình trừng mắt với Hách Lai Vận:" Lúc khác tôi tính sổ với anh."

Hách Lai Vận ngượng ngập quay đầu đi, món nợ này tính lên đầu hắn cũng hơi oan, mỗi lần tới mấy trăm diễn viên quần chúng tham gia, ai mà trông coi hết được đám người đó giở trò, huống hồ Nhị Bì căn bản không phải người của hắn mà là người Kỳ Liên Bảo.

Vốn định không nói gì cơ, mọi khi sao cũng được, bây giờ tình hình đang ngon lành thế này, Hách Lai Vận sợ ông chủ xem nhẹ, mất miếng bánh sắp tới, nên phân bua:" Ông chủ Tông, chuyện này thực sự không phải tại tôi, mấy năm qua anh không về mấy, Kỳ Liên Bảo thành thổ bá vương nơi này, đám thủ hạ của hắn chỉ cần lấy danh nghĩa của hắn thì việc gì cũng dám làm. Tôi làm sao quản được, bọn chúng còn chẳng nể mặt ông chủ Mã anh vợ của anh mà, lần trước xông thẳng vào bếp đánh người có thèm nói trước một tiếng đâu."

Ai ngờ Tôn Bằng Trình càng bực mình hơn, cắt lời:" Câm mồm, không sợ người ta cười cho à?"

Phía trước quả đúng là có người đang cười to, Kim Ngạn Quốc quay đầu lại nói:" Ông chủ Tông, anh Hách nói đúng đấy, anh đúng là đã xa rời quần chúng rồi, gốc rễ của anh ở đây, cuối cùng phát tài làm giàu vẫn dựa vào nơi này, anh lại lơ là không để ý, thế là không ổn đâu."

" Làm gì có, chủ yếu là nhờ anh đấy chứ ... Giám đốc Kim này, bây giờ mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỗ anh đừng để xảy ra vấn đề đấy. Có tin tức gì mới không?" Tông Bằng Trình khách khí hỏi, Thiết Kỵ sắp thử máy tới nơi rồi, phía dưới tích cực lo liệu, bận rộn gần hai tuần, tiền tiêu đi như nước. Tông Bằng Trình vừa ngứa ngáy vừa thấp thỏm, vụ làm ăn này rất lớn, thành công một cái, lợi ích sau này kho đóng đếm hết.

" Ngày 24, trợ lý Hạ sẽ dẫn đội ngũ sản xuất, bối cảnh, đạo cụ và quay phim của đoàn làm phim tới đây một chuyến để nghiệm thu, các anh đừng bớt xén nguyên vật liệu, tới khi đó không ký được hợp đồng." Kim Ngạn Quốc nhắc nhở:

" Ha ha ha, nghiệm thu thế nào chẳng phải do anh quyết sao? Với lại bây giờ gỗ là thứ hàng thiếu hụt, xung quanh thành phố Bắc Ninh đã không thể mua được gỗ với số lượng lớn nữa, tất cả đều ở trấn Truân Binh rồi ... Ngày 24 à, đội ngựa của Tề Lâm Cách Nhĩ sẽ tới trước một ngày, toàn là ngựa Mông Cổ chính tông nhất đấy, năm xưa quay bộ phim Thành Cát Tư Hãn chính là do đội ngựa này dẫn đầu tham gia cảnh quay khó nhất ..." Tông Bằng Trình đắc ý nói:

" Anh phải trông coi cho kỹ, đừng có mà lơ là, tôi vì không yên tâm nên mới phải đích thân tới đây, liên hệ cho anh một đoàn làm phim lớn, anh lại gây ra cho tôi phiền toái lớn, biết tôi thời gian qua sống khó khăn thế nào không? Hết chạy tới đoàn làm phim xin lỗi, lại chạy lên tổng bộ giải thích, mất lòng hết tất cả." Kim Ngạn Quốc tức mình nói:

Tông Bằng Trình cười ha hả, liên tục xin lỗi:" Tôi sai, tôi sai, đợi khi nào không có mặt thư ký Trương, hai chúng ta thương lượng làm sao bồi thường anh nhé."

Trương Thụy Hà chẳng ngại đề tài nhạy cảm kiểu này, cô còn góp vui:" Ông chủ Tông, còn tôi thì sao, tôi cũng vì anh mà bị tổng công ty mắng không ít."

" Không cần nói, vụ làm ăn này thành công, cô muốn tôi lấy thân báo đáp cũng được, ha ha ha." Tông Bằng Trình hau háu nhìn thân thể uốn lượn của Trương Thụy Hà, giọng điệu cực kỳ ám muội:

Trương Thụy Hà phá lên cười hết sức phóng túng, bộ dạng lả lơi đó khiến giám đốc Kim thấy ngứa mắt.

Đoàn xe tới gần điểm đến, xa xa nhìn thấy khung cảnh bận rộn, vật liệu chất thành núi, mấy cái cưa điện cực lớn đang hoạt động, phát ra tiếng xè xè không ngừng. Vì xây dựng bối cảnh ở đây còn chuyên môn kéo điện từ mười mấy kilomet tới nơi này, đi sâu hơn vào Ngự Lâm Bảo, các loại đạo cụ đã hoàn thành bày khắp nơi.

" Chiếc xe công thành này dài 17 mét, tổng cộng có 40 cái, cuối tháng sẽ làm xong hết ... Đuốc đã làm 2000 cái, xe lương thảo hơn 400 chiếc, cung tiễn thì khó khăn hơn, nhưng còn bảy tám ngày nữa mới nghiệm thu mà, không thành vấn đề ... Tất cả đều làm chính xác theo mẫu mà đoàn làm phim cung cấp, chất lượng đảm bảo."
Bình Luận (0)
Comment