Chương 146: Ai biết lòng ta. (1)
Chương 146: Ai biết lòng ta. (1)
Tạ Kỳ Phong có thể thong dong, Hạ Diệc Băng làm gì có tâm tình đó, càng chẳng có thời gian tiêu hao với hắn, cô cũng rất dứt khoát:" Anh ra giá đi."
" Ra giá sao? Chị hứng thú với lời bừa bãi đó à?" Tạ Kỳ Phong hỏi:
" Đúng, có điều không phải là tôi hứng thú, mà tôi muốn bọn họ biến mất." Hạ Diệc Băng dùng tư thái trên cao nhìn xuống nói, giống như ném cho đám phóng viên vài đồng để chúng không đăng tin xấu về công ty vậy, thuộc hành vi khinh miệt:
" Nghề này của chúng tôi nói đơn giản là cầm tiền của người ta, giúp người ta tiêu trừ tai họa, cô muốn bọn họ biến mất thì dễ lắm, nhưng tai họa của cô không biến mất được. Hiện giờ Kỳ Liên Bảo đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi, hắn đánh Lý Kính Tùng thành ra như thế, cô nghĩ hắn còn kiêng kỵ gì không? Nếu như hắn biết Bằng Trình và Hoa Hâm liên hợp với nhau xử lý hắn, sẽ có hậu quả gì? Liệu có khả năng cho một mồi lửa thiêu luôn tổng bộ Hoa Hâm ở thành phố Bắc Ninh không?" Tạ Kỳ Phong đặt câu hỏi:
Chuyện này ai dám nói là không thể xảy ra, Hạ Diệc Băng mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Tạ Kỳ Phong:" Anh đang uy hiếp tôi đấy à?"
" Vừa vặn ngược lại, tôi đang giúp chị đấy, tôi sợ chị chưa nhận thức hết sự nguy hiểm trong việc này, hiện giờ không chỉ Kỳ Liên Bảo vượt tầm kiểm soát thôi đâu, phía chị cũng vậy. 24 tháng này Thiết Kỵ sẽ thử ống kính phải không?" Tạ Kỳ Phong dùng giọng điệu dí dỏm nói, đã tới lúc quyết định thắng bại rồi, không cho phép xuất hiện nhân tố không xác định nào nữa:
Hạ Diệc Băng vừa mới nổi nóng liền như quả bóng xì hơi, cô biết gặp phải đối thủ rồi, ít nhất bây giờ người biết hạng mục này có vấn đề không quá ba người.
Cân nhắc một lúc Hạ Diệc Băng xuống nước:" Giám đốc Tạ, rốt cuộc là anh muốn thế nào?"
" Chẳng qua là vấn đề chi phí ủy thác thôi, chuyện này có thể thương lượng được mà, giữa một kẻ giầu xổi và một công ty lớn, lựa chọn giúp ai không khó, tôi chỉ có thể đứng bên cạnh chị được thôi. Tôi cũng muốn đưa tư liệu này cho Tông Bằng Trình, nhưng mà trong tay hắn thì giờ còn bao nhiêu tiền nữa, hắn bị khoét rỗng rồi mà." Tạ Kỳ Phong sau uy hiếp nhẹ nhàng cũng để đối phương chút thể diện:
Hạ Diệc Băng hơi khép mắt lại vừa rồi nóng nảy quá, đối phương muốn chẳng qua chỉ là tiền, lựa chọn giữa Bằng Trình và Hoa Hâm thế nào, quá dễ quyết định.
" Cho chị một viên thuốc an thần nữa, Tông Bằng Trình gần đây không về trấn Truân Binh, tất cả mọi việc vẫn tiến hành trật tự, hắn không hay biết gì về chuyện gián điệp, vẫn chìm trong mộng đẹp phát tài. Không ngại nói cho chị biết, người trong tay tôi đều là cao thủ đỉnh cấp ở nghề này, cho nên tin tức chị có được, chắc chắn có sai lầm." Tạ Kỳ Phong nói câu cuối cũng không thể kìm được khóe môi nhếch lên, nhưng lọt vào mắt người khác đó là nụ cười tự tin của cao thủ:
" Anh đang dụ tôi sao? Đừng cho rằng một hai câu nói ngon ngọt có thể làm tôi động lòng, tôi không phải cô bé con, tôi vẫn cho là lời một phía bừa bãi của bên anh." Hạ Diệc ưu nhã dùng hai ngón tây cầm chén trà lên đưa tới bên môi:
" Vậy còn một viên thuốc an thần nữa đấy, chị không cần nữa hả?" Tạ Kỳ Phong hỏi:
" Có chứ, anh nhất định cho tôi thôi, vì chỉ tôi mới mua được." Hạ Diệc Băng là nữ nhân mạnh mẽ, dần dần lấy lại vị trí chủ động:
" Không, cái này miễn phí, người của chúng tôi liên hệ được với Kỳ Liên Bảo, có lẽ bọn họ có thể tác động tới hành động của hắn, dù sao hắn là chó nhà tang rồi." Tạ Kỳ Phong vừa nói tới đó thì Hạ Diệc Băng run tay, trà chưa kịp uống đã sánh ra ngoài, phản ứng này làm hắn rất hài lòng, bổ xung thêm:" Tôi đã nói rồi mà, người của tôi đều là cao thủ đỉnh cấp ở nghề này, nếu không sao có thể đào ra được sâu mọt trong nội bộ công ty chị."
Hạ Diệc Băng uống hết chén trà vẫn không áp hết được chấn động trong lòng, đám người này còn có thể liên hệ được với tên tội phạm tàn nhẫn đang lẩn trốn đó, cô không tin, ngàn vạn lần không tin.
" Ồ, chị vẫn kiên trì cho rằng là chúng tôi đang nói bừa đấy à?" Tạ Kỳ Phong rót thêm trà cho Hạ Diệc Băng:
" Đương nhiên là thế rồi." Hạ Diệc Băng thoáng cái đã tươi cười đón nhận ánh mắt trấn định của Tạ Kỳ Phong, hai bên cứ nhìn như thế một lúc, không ai chịu kém ai, rất lâu sau cô mới tiếp tục:" Mặc dù toàn là nói bừa, có điều kết quả miêu tả ra vẫn khiến người ta để ý, cho nên tôi vẫn bỏ tiền ra mua, giả như nó thành hiện thực."
" Giá cả sẽ đắt lắm đấy." Tạ Kỳ Phong mặt rất dày, vẫn nhìn chằm chằm Hạ Diệc Băng:
Hạ Diệc Băng kiêu ngạo căn bản không thèm hỏi giá là bao nhiêu, thở ra một hơi:" Xong!"
Vượt qua muôn núi ngàn sông, từ miền quê non xanh nước biếc, tới nơi đất đá khố cằn.
" Anh có chắc chính là hắn chứ?" Tổng đội trị an thành phố Bắc Ninh, mấy nam tử mặt vuông mày rậm, tướng mạo hung hãn vây quanh bên cạnh Tông Bằng Trình, làm ông chủ Tông thường ngày oai vệ như nhỏ bé đi mấy phần:
Tông Bằng Trình giật mình, dò hắn từng không đen không trắng, nhưng vẫn có sự sợ hãi trời sinh với ảnh sát, huống hồ nơi này cứ có cảm giác âm u tới rợn người, hắn gật đầu:" Vâng, chính là hắn."
" Vậy hắn nói thế nào?" Người đứng đầu hỏi:
" Hắn muốn một khoản tiền để tới phía nam sống, tôi và hắn đã giao hẹn, chuẩn bị tiền và cách liên hệ ... Đây chính là số di động." Tông Bằng Trình đưa di động của mình ra chỉ vào một cuộc trò chuyện trên lịch sử cuộc gọi:
" Lập tức tập hợp, truy lùng cho tôi." Người đứng đầu quát:
Cảnh sát nhanh chóng tản đi, Tông Bằng Trình thậm chí nghe thấy tiếng kim loại va chạm rất khẽ lẫn trong tiếng bước chân của họ, những người đó đã kiểm tra vũ khí rồi. Tông Bằng Trình cảm giác mình đã làm một chuyện ngu ngốc, trước mắt tựa hồ hiện ra tình cảnh Kỳ Liên Bảo bị rất nhiều cảnh sát bao vây, dù hắn hung hãn chống trả nhưng không ích gì, bị bảy tám người đè xuống đất, súng chĩa vào đầu, đưa lên xe tù.
Cảnh tượng đó làm Tông Bằng Trình bất an, nhưng không thể không làm.
Giống như rất nhiều năm trước hắn vọt một cái từ một nhà thầu xây dựng nhỏ nhảy lên thành người giàu nhất thành phố Bắc Ninh, hắn hưng phấn tới cả đêm không ngủ được, nhưng vẫn luôn mang theo chút bất an mơ hồ.