Chương 147: Ai biết lòng ta. (2)
Chương 147: Ai biết lòng ta. (2)
" Này, này ... Ông chủ Tông!"
Người ta gọi mấy lần Tông Bằng Trình mới sực tỉnh, cười che giấu:" Ha ha, vừa suy nghĩ vài việc ở công ty, anh cứ nói."
" Thời gian tới anh đừng đi đâu hết, cứ đợi ở đây đi, nếu có điện thoại gọi tới thì nhất định phải cầm chân hắn, chúng tôi sẽ tới nơi hắn ẩn thân."
" Dạ, vâng!"
Viên cảnh sát đứng đầu đi chỉ huy tổ đội, lại có hai cảnh sát nữa tới, mang theo đống thiết bị, hắn chỉ nhận ra máy vi tính, bọn họ kết nối với điện thoại, ngồi cách hắn một bàn. Tông Bằng Trình lờ mờ phát hiện trong vẻ lạnh lùng nghề nghiệp ra, ánh mắt mầy người này nhìn hắn có chút khinh bỉ ... Đúng, hắn chắc chắn không phải mình tự ám thị. Trước kia hắn không ít lần bỏ tiền cứu Kỳ Liên Bảo ra, cho nên ở chỗ cảnh sát trị an này, hắn gần như tiếp xúc hết rồi.
Trước kia hắn dính líu tới thành phần không đen không trắng, người ta xưng huynh gọi đệ thân thiết với hắn, hôm nay hắn lần đầu tuân thủ pháp luật lại thấy như bị người ta xem thường.
Vậy thì có làm sao? Lão tử là người giàu nhất vùng này, vẫn hô phong hoán vũ thôi, các người là cái thá gì, sau này tôi ném tiền ra, các người vẫn cứ khom lưng uốn gối, vẫy đuôi với tôi như chó! Dù sao chuyện Kỳ Liên Bảo làm chẳng liên quan quái gì tới tôi, tôi đã bao giờ ký hợp đồng gì với hắn đâu.
Tông Bằng Trình tức tối nghĩ, hắn thấy mình đối xử với Kỳ Liên Bảo đã tốt lắm rồi. Con mẹ nó, cái thằng đó còn nửa đường vượt ngục, làm mọi chuyện chó chạy gà bay như thế này, ngay cả thư ký Trương cũng sợ tới chạy về quê rồi, còn xảy ra chuyện nữa bộ phim chuẩn bị quay cũng hỏng luôn, hắn đền nổi sao?
Nghĩ như thế làm Tông Bằng Trình thoải mái hơn, thuyết phục được bản thân mọi tội lỗi do thằng không biết điều đó, mình chỉ bị ép mới phải làm thế. Hắn vắt chân chữ ngũ, châm một điếu thuốc, đợi điện thoại đòi tiền của Kỳ Liên Bảo.
Lần trước Kỳ Liên Bảo gọi điện tới nói sẽ nhanh chóng kiếm địa điểm thích hợp rồi liên lạc lại, thời gian sẽ không lâu, vì hắn phải rời nơi này gấp, để lâu càng phức tạp.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại đó, Tông Bằng Trình không chút chậm trễ tìm tới chỗ cảnh sát báo cáo ngay lập tức, cứ nghĩ ít nhanh cũng phải một ngày, không ngờ mới đợi chừng nửa tiếng có chuông điện thoại gọi tới.
Nhìn màn hình hiển thị đúng là số lần trước Kỳ Liên Bảo đã gọi, Tông Bằng Trình thậm chí có chút khinh bỉ, đúng là thứ ngu ngốc, nếu đổi lại là bản thân hắn trên đường bỏ trốn sẽ không dùng một sim hai lần cho chuyện quan trọng như vậy.
Đây là điều đáng sợ của lòng người, đổi lại là lúc tình cảm hai bên còn mặn nồng, hắn sẽ thấy an ủi vì Kỷ Liên Bảo rơi vào cảnh nguy khốn vẫn tin tưởng mình.
Hắn khẽ gật đầu với mấy cảnh sát ngồi đối diện, ý bảo đúng người rồi.
Cảnh sát kỹ thuật thực hiện một loạt thao tác đợi chuông reo mấy lượt mới ra hiệu, Tông Bằng Trình nhận máy.
" A lô, anh Tông!" Trong điện thoại đúng là truyền ra giọng của Kỳ Liên Bảo:
Tông Bằng Trình ngồi vắt chân chữ ngũ như ngồi ở ghế giám đốc của mình, người ngả vào lưng ghế, giọng rất tự nhiên: " Liên Bảo, tôi chuẩn bị xong tiền rồi, hay là cậu tới chỗ tôi mà lấy."
" Thân phận này của tôi giờ vào thành phố không được, phiền anh Tông kiếm người đưa tới Hoàng Kim Câu cho tôi được không?"
" Được, cậu cứ đợi đấy, tới Hoàng Kim Câu chứ gì, chỗ đó xa đấy, tới đó ít cũng phải mất nửa tiếng."
" Đến nơi gọi điện cho tôi."
" Được, vậy cậu đi đường cẩn thận."
" Vâng ... Anh Tông ... Tôi ..." Bên kia Kỳ Liên Bảo hơi ấp úng:
Tông Bằng Trình hơi nhổm người dậy, cảnh sát lại ra hiệu đừng vội, hắn hắng giọng: " Cậu còn cần gì nữa? Nói đi, không cần phải ngại."
" Không phải, anh cũng cẩn thận đấy, trấn Truân Binh trước nay không phải đất lành, tôi, tôi gây phiền toái cho anh, trong lòng tôi cũng áy náy lắm ... Có cơ hội tôi nhất định sẽ trả hết lại ân oán hôm nay."
Nghe ra được những lời đó đều chân thành, chẳng hiểu sao Tông Bằng Trình lại thấy khó chịu:" Được rồi, đừng nói thừa thãi nữa, hết thảy cẩn thận đấy."
" Tu tu tu tu ..."
Điện thoại chỉ còn lại tiếng tu tu kéo dài, bên kia cúp máy rồi, trong cân nhà thấp bé đắp bằng đất, Kỳ Liên Bảo mắt đờ đẫn cầm di động chưa buông. Cừu Địch thuận tay nhận lấy cúp máy, sau đó bắt đầu thực hiện vài bố trí theo chỉ dẫn của Quản Thiên Kiều.
" Thằng nhãi con, nếu ông chủ Tông mà đưa tiền tới thì tao có lỗi với người ta rồi, mày mang tiền tới nhà Hồ Lôi, chuyện sau đó mày không cần quan tâm nữa, chúng ta đường ai nấy đi." Kỳ Liên Bảo nghiến răng cảnh báo:
" Vậy nếu hắn đưa tiền tới thì anh định làm gì?" Cừu Địch trợn mắt, thực sự là ngao ngán cho IQ của vị lão đại này, cho tới tận bây giờ hắn vẫn không muốn nghĩ xấu cho Tông Bằng Trình, loại này đáng lẽ phải về quê làm ruộng, ra thành phố kiếm ăn đúng là gây nguy hại cho bản thân lẫn xã hội:
" Vì phần tính nghĩa đó, tao không thể thấy chết không cứu, ở nơi này chưa tới lượt Hoa Hâm định đoạt, tới bao nhiêu tao đánh tàn tật bấy nhiêu, dọa chúng nó sợ chết mẹ luôn." Kỳ Liên Bảo hung hăng nói, từ khi Hồ Lôi thành thằng ngốc, hắn đem hết thù hận chuyển sang người Hoa Hâm:
" Thôi bỏ đi, IQ của anh chỉ ngang với còn lừa nhà Nhị Quải, anh không nghĩ mà xem, người ta cần tới anh mới cho anh tiền, tử tế mẹ gì, một khi anh làm hắn mất tiền, hắn chỉ có đẩy anh xuống hố, ngu ngốc ... Á!"
Cừu Địch còn chưa nói hết thì cổ bị siết chặt, chân rời đất, Kỳ Liên Bảo dùng đúng chiêu mà y thích nhất ném bay ra khỏi cửa.
" Mày còn nói câu nữa có tin tao đánh mày không?" Kỳ Liên Bảo uy hiếp:
Cừu Địch nhổ phẹt một bãi nước bọt, mẹ nói thứ không biết tốt xấu này, học luôn câu chửi của Bao Tiểu Tam:" Lại đây, lại đây, chỉ có đồ đàn bà mới đánh trộm."
" Thằng chó, mày chết rồi!"
Kỳ Liên Bảo sao chịu được khiêu khích như thế, bước chân như hổ, đá thẳng một phát, Cừu Địch chưa kịp bò dậy, cứ thế lăn mình trên đất, tránh, xoay người bỏ chạy. Kỳ Liên Bảo đuổi theo, cứ vậy vừa đuổi vừa đánh tưng bừng ...