Chương 148: Ai biết lòng ta. (3)
Chương 148: Ai biết lòng ta. (3)
Một chiếc xe phóng nhanh trên con đường lổn nhổn cát sỏi nóng rẫy, cuốn lên bụi vàng cuồn cuộn ở phía sau.
Trên xe bản đồ được trải ra, Hoàng Kim Câu cách thành phố Bắc Ninh 27 km, đó là một thôn tự nhiên, bắt giữ người ở tái ngoại không giống nội địa, đi về phía bắc chính là đại thảo nguyên ngàn dặm nằm chắn ngang. Vào mùa hạ thu còn có mục dân đi qua nơi này chứ nhập đông một cái thì cơ bản thành nơi không người, nơi này luôn là thiên đường cho các loại phạm nhân bỏ trốn.
Cho nên cảnh sát đứng đầu giảng giải:" Nhất định phải đề phòng hắn trốn vào sâu bên trong thảo nguyên, hắn mà đi lên phía bắc nữa thì đừng mong bắt được."
" Tổ một các cậu vòng ra phía đông thôn, tìm chỗ yểm hộ, không được để lộ hành tung."
" Tổ hai, các cậu tới phía tây thôn, vòng qua trại gia súc đi tới."
" Tôi sẽ dẫn đội tiến lên phía chính diện thôn, chú ý mục tiêu ở ngay trung tâm thôn, hẳn là một căn nhà ..."
" Tăng tốc ..."
Xe phóng đi như bay, đường mấp mô, ai say xe chắc chắn không chịu nổi, người dẫn đội liên tục với trong nhà hỏi động tĩnh của mục tiêu, rất tốt, mục tiêu tấp trong thôn không di động, bọn họ đã hoàn thành vòng vây.
" A lô, Bảo ca, tôi tới rồi, tôi đang ở đầu thôn, mang đồ tới chỗ nào cho anh?"
" Trong thôn, nhà thứ tư bên phải."
" Vâng!"
Gọi điện thoại liên hệ xong, cảnh sát bao vây tứ phía ra hiệu công kích, người vòng sau lưng, người chính diện, người thọc sườn, bọn họ chạy xuyên qua con ngõ nhỏ, nhảy qua tường đất, tiến thẳng về mục tiêu. Đợi người cầm điện thoại đứng trước căn nhà đất một tầng lụp xụp với cảnh cửa sơ sài bằng củi thì cả căn nhà bị hơn 20 cảnh sát vây chặt rồi.
" Bảo ca ..."
" Bảo ca ..."
Gọi liền mấy tiếng mà không có ai đáp, chỉ có vài người già ở lại trong thôn mắt mờ tai điếc thò đầu ra, tò mò nhìn họ.
" Xông lên!"
Người dẫn đội phát tín hiệu, xô cửa xông vào, không có người, căn nhà nhỏ trống không, tìm kiếm quanh một lượt, không có bất kỳ chỗ ẩn nấp nào, tầng hầm cũng không, hành động bắt giữ thất bại.
Sau đó cả đoàn người đờ mặt ra nhìn một chiếc máy vi tính nát không rõ từ đời nào, cái di động đặt bên máy tính, camera của máy tính vẫn mở, hiện ra những khuôn mặt kinh ngạc cầm súng ...
Tổng đội trị an thành phố Bắc Ninh.
" Đội trưởng, đó là chiếc điện thoại có cuộc gọi tới thì tự động chuyển tiếp, máy vi tính mở phần mềm nhắn tin tức thời. Nói cách khác, hắn ở nơi khác, thông qua máy vi tính để nói chuyện điện thoại, căn bản không ở Hoàng Kim Câu." Kỹ thuật viên căn cứ vào hiện trường phân tích cho đội trưởng:
" Cái gì, bây giờ đến bọn thổ phỉ vùng man hoang này cũng chơi trò công nghệ cao à?" Đội trưởng ném mạnh tài liệu xuống bàn, chạy xuống lầu:
Tông Bằng Trình đang hút thuốc đợi tin vui, thấy viên đội trưởng đi vào, đứng bật dậy:" Sao rồi, bắt được hắn rồi chứ?"
"Bắt bắt cái con ***" Viên đội trưởng chửi om xòm:" Ông chủ Tông, có phải các anh thấy cảnh sát chúng tôi nhàn quá nên tới chơi đùa chúng tôi không? Riêng Bằng Trình các anh đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi?"
" Sao sao, sao lại nói thế, chúng tôi làm gì?" Tông Bằng Trình hoàng hồn lùi lại, tên đội trưởng này to lớn như khỉ đột, nổi giận hết sức đáng sợ:
" Hoàng Kim Câu căn bản không có ai cả, có phải là anh nợ Kỳ Liên Bảo cái gì, hắn đang thăm dò anh mà thôi, căn bản không tin anh, tốn công chúng tôi chạy một chuyến." Viên đội trưởng vốn chướng mắt Tông Bằng Trình, nhân cơ hội là rủa xả luôn chẳng nể nang gì:
" Thăm dò gì?" Tông Bằng Trình trố mắt, ngay lập tức rợn sống lưng, chết rồi, tựa bán bản thân mất rồi, giờ có hối cũng không kịp nữa:
" Chuyện thối tha của anh, tự đi mà giải quyết, con mẹ nó, mượn tay cảnh sát chúng tôi à ... !" Viên đội trưởng chửi một tràng rồi bỏ đi:
Tông Bằng Trình sực tỉnh, vội vàng đuổi theo:" Đội trưởng Trương, đội trưởng Trương ... Anh đừng đi, tôi phải làm sao bây giờ? Hắn mà tới tìm tôi kiếm chuyện thì sao?"
" Báo án chứ sao!" Đội trưởng Trương vẫn đi một mạch:
" Hả, ngày kia chúng tôi có buổi lễ!" Tông Bằng Trình hoảng hồn:
" Tới lúc đó hẵng nói!" Đội trưởng Trương bực mình vung tay bảo hắn cút xéo:
Nghèo không đấu với giàu, giàu không đấu với quyền, gia sản anh có ngàn vạn, người ta cứ làm theo phép công đấy, làm được gì? Tổng đội trị an là nơi bận rộn, Tông Bằng Trình đứng đực mặt ra đó trở thành dị loại, đứng một hồi không ai để ý tới hắn, hắn hậm hực rời tổng đội trị an lên xe. Đặt tay lên vô lăng rồi hắn lại chẳng mở máy, cứ ngồi ngây ra đó, từ ánh mắt căm ghét của cảnh sát, hắn ý thức được sự ngu xuẩn của mình ở chuyện này đã vượt ngoài tưởng tượng.
Thế thì sao nào? Chẳng lẽ thằng đó còn quay về giết mình được à? Cùng lắm thì cho hắn vài đồng, Tông Bằng Trình suy nghĩ như thế, bất kể là vấn đề gì, cứ ném tiền ra là giải quyết được hết. Ở điểm này thì Tông Bằng Trình có chút tự tin, cùng lắm thì ngày kia chuyên môn tới mời đội trị an và đồn công an ra mặt, hắn không tin ở xã hội pháp trị này, có kẻ nào dám làm càn!
Chuyện đời luôn nực cười như vậy đấy, những kẻ dẫm đạp lên luật pháp, luồn lách luật pháp kiếm lợi, đến khi gặp chuyện, lại mong mỏi luật pháp bảo vệ mình.
Tông Bằng Trình tự an ủi bản thân một hồi liền lái xe đi, giờ hắn bận vô cùng, điện thoại gọi không dứt, công trường thiếu vật liệu, tiền vật liệu nợ, tiền nhân công cũng nợ, còn cả ngày mai đội ngựa sẽ tới, bọn nuôi ngựa đó nhất quyết không tới nếu không có tiền cọc.
Con mẹ nó chứ, thời buổi này tim người ta không mọc ra từ thịt, mà mọc ra từ tiền, đứa nào đứa nấy chỉ biết đến tiền, tiền, tiền! Tông Bằng Trình hậm hực chửi, hắn bấm số điện thoại gọi Kim Ngạn Quốc, ngay câu đầu đã hạn mình:
" Giám đốc Kim, anh kiếm chút tiền nữa đi, tôi thực sự không còn đồng nào xoay sở ... 100 vạn của anh thì đủ làm cái gì? Này tôi nói trước, không đủ tiền là tôi cắt xen nguyên vật liệu, anh đừng trách tôi, giờ hai chúng ta ngồi trên cùng con thuyền rồi ..."
Tiền ơi là tiền ...
Thúc giục Kim Ngạn Quốc một hồi, Tông Bằng Trình bóp trán, kiếm đâu ra tiền nữa đây?