Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 149 - Chương 149: Chuyện Của Nữ Nhân.

Chương 149: Chuyện của nữ nhân. Chương 149: Chuyện của nữ nhân.

Màn hình di động dừng lại ở mấy khuôn mặt ngăm đen, tay cầm súng.

Kỳ Liên Bảo nhìn rất lâu, khẽ thở dài rồi ném di động trở lại cho Cừu Địch, ngồi xuống đống đất, dùng gáy đập mạnh mấy cái ra sau, cuối cùng vẫn phải cam chịu chấp nhận sự thực. Cừu Địch chẳng biết nói sao, lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Hai người ngồi dựa vào đống đất, màn trời chiếu đất, ngẩng đầu lên là trời cao gió to, mây bay vùn vụt, cúi đầu xuống là lòng sông cạn bãi cỏ khô, khắp nơi là cát vàng.

Trời xanh xanh, đất mênh mông, gió thỏi cỏ rạp chẳng thấy cừu dê đâu, chỉ thấy cát sỏi. Nơi này cách Hoàng Kim Câu mười kilomet, một bãi chăn thả gia súc đã thành đất hoang không người tới, lác đác vài dấu tích con người chắc chẳng bao lâu nữa cũng sẽ bị gió cát vùi lấp.

Một thủ đoạn nhỏ đã đánh tan hi vọng cuối cùng của Kỳ Liên Bảo.

" Lão Kỳ, sao anh lại đa sầu đa cảm như thế?" Cừu Địch nghe thấy tiếng sụt sịt, y có chút thương tình cho đại hán này, đùa một câu:

Kỳ Liên Bảo quả thực giờ tâm trạng rất tệ, còn chẳng thèm để ý giọng điệu chớt nhả của y:" Tất cả đều là vớ vẩn, chỉ có tiền mới là thật."

Cừu Địch không khuyên gì cả, cũng không phải chuyện có thể dựa vào một hai lời khuyên có thể giải quyết, nói:" Điều kiện Hoa Hâm đưa ra không tệ, anh cứ suy nghĩ xem, có phải anh nhớ chị Diễm Hồng, cho nên mới trốn khỏi xe áp tải vì chuyện ấy.

Kỳ Liên Bảo rốt cuộc không nhịn được trở tay tát luôn, rống lên:" Thằng nhãi ranh, mày đi quá đà rồi đấy."

Cừu Địch lường trước được giơ cả hai tay đỡ, đau rát cả cánh tay, khỉ thật, y chỉ luyện võ bình thường, không so với người đấm bao cát, đấm cột được.

Kỳ Liên Bảo ngồi ngây ra, chẳng biết nghĩ gì, trên mặt mang vẻ hạnh phúc che giấu, đột nhiên hỏi:" Hắc Cầu, mày có tức phụ không?"

" Quê quá, ngôn ngữ từ thời nào thế, chúng tôi gọi là bạn gái."

" Ừ, thế mày có bạn gái không?"

" ... Bạn gái sao ... Không ... Tôi sống còn thảm hơn anh, thứ đó với bọn tôi mà nói xa xỉ quá rồi ..." Cừu Địch lắc đầu, sống ở thủ đô, chẳng những nhà khó kiếm, gái cũng khó kiếm nốt:

" Tao cũng đếch có." Kỳ Liên Bảo lẩm bẩm:

" Không phải chứ, chẳng lẽ anh là chân tình tiểu xử nam?" Cừu Địch quay sang tò mò hỏi, nói không chừng tên ác bá hoành hành trấn Truân Binh lại luyện đồng tử công:

" Tao thấy mày rất thích ăn đòn đấy!" Kỳ Liên Bảo trừng mắt lên, thằng chó này rất khó ưa, nói câu nào cũng khiến người ta muốn đánh:

" Tôi nói thế không phải khen tình cảm của anh với chị Diễm Hồng sâu nặng thủy chung sao?" Cừu Địch cười nịnh, nhưng rõ ràng ánh mắt đó đầy nghi ngờ:

" Tao từng đi theo ông chủ tìm tiểu thư, hơn nữa không chỉ một lần, tao lên thành phố là tới tìm họ, đám đó dâm tiện lắm, chỉ cần sướng, không cần tiền." Kỳ Liên Bảo rất nghiêm túc nói:

" À, cái này tôi tin!" Cừu Địch khịt mũi coi thường, khoản này thằng đếch nào cũng bốc phét hết, nhưng không phản bác được, nhìn thân thể cường tráng của Kỳ Liên Bảo đi, mãnh nam thế này không phải thứ oán phụ yêu thích nhất sao, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nói:" Anh quyết định chưa?"

Kỳ Liên Bảo gật đầu:" Chuyện sau này trông cả vào mày đấy."

" Yên tâm, chúng ta bây giờ là cào cào cùng một xâu rồi, cùng lắm thì tôi cùng anh đi làm xã hội đen."

" Còn chuyện này nữa." Kỳ Liên Bảo đứng dậy phủi cát trên người:" Đem chuyện tao vừa nói kể cho Diễm Hồng."

" Hả?" Cừu Địch vừa đứng lên theo suýt nữa ngã xuống:" Đem chuyện anh đi tìm gái chơi miễn phí kể cho chị ấy à?"

" Ừ!" Kỳ Liên Bảo trông không hề giống nói đùa:

May mà Cừu Địch không ngốc, vỗ trán một cái liền hiểu ra:" Biết rồi, anh muốn chị ấy quên anh đi!"

" Cám ơn, ra giang hồ xông pha thì sớm muộn có một ngày phải trả giá, tao không muốn nợ ai hết." Kỳ Liên Bảo không phủ nhận, vẫy tay:" Đi về phía nam sáu kilomet là đường quốc lộ, cứ đi thẳng là được, đừng để lạc đường đấy, ngày kia gặp."

" Biết rồi, còn anh thì sao?" Cừu Địch hỏi, đi lên phương bắc chỉ có hoang nguyên, ăn uống cũng thành vấn đề:

" Tao xuất thân lính trinh sát dã chiến, trừ khi tao tự tìm cái chết, nếu không muốn chết cũng khó." Kỳ Liên Bảo vừa nói vừa sải bước mà đi, không thừa lời:

Nam nhân thô hào đó ngày càng nhỏ trong mắt Cừu Địch, cuối cùng chỉ còn chấm nhỏ, y nhìn theo rất lâu, không hiểu sao có sự xúc động cứ lấp đầy trong lòng, hồi lâu không tan.

Chỉ biết thờ dài thôi, Cừu Địch chẳng cần đi theo hướng Kỳ Liên Bảo chỉ dẫn, y tự có cách tìm đường của mình, một đứa bé mười tuổi còn chẳng lạc trong rừng, chẳng có lý do gì hai lăm tuổi lại bị lạc ở hoang mạc hết.

Đi bộ đường xa với Cừu Địch mà nói cũng không phải là vấn đề, nhờ thể lực trâu bò này y giành không ít khách khi làm người giao hàng.

Quay trở về trấn Truân Bình, nơi này có thể nói náo nhiệt nhất từ trước tới nay, mặc dù đoàn làm phim ngày càng ít, mùa cao điểm du lịch đã qua, nhưng người tới trấn chỉ đông hơn chứ không hề ít đi, phần đông bọn họ là các loại thợ, người làm công lâm thời, đương nhiên có cả người buôn bán tới từ khắp mọi nơi, làm trấn ngày một bừa bộn nhếch nhác.

Tất cả đều nhắm vào bộ phim Thiết Kỵ sắp tới, có thể nói cả trấn Truân Binh đang sống bằng hơi thở một bộ phim.

Trên đường trở về Cừu Địch còn thấy người của Hách Lai Vận đang đóng cọc dựng trại, làm chuồng ngựa, chuẩn bị mai đón đội ngựa từ xa tới, nghe nói tới nghìn con. Đứng tán gẫu một lúc với người làm việc ở đây bị Hách Lai Vận phát hiện, thế là tóm lấy y, bảo mai dẫn mấy thằng bạn tới giúp trông ngựa, Cừu Địch đồng ý.

Nãy giờ y cứ lề mề mãi, kỳ thực là vì tránh gặp một người, nhưng chuyện nhận lời rồi, không thể không làm, đành cắn răng đi về phía Nhà hàng lẩu Tứ Xuyên.

Nhà hàng mở, có khách ăn, lại chẳng thấy chủ quán xinh đẹp đứng ở quầy, tới gần hơn chỉ thấy bóng dáng Nhục Đôn lủi thỉ ngồi ở trong sân đốt bếp, khói bốc mù mịt rồi, chẳng thấy mẹ hắn hãy Diễm Hồng ngăn cản.

Không phải hình tượng ẩn dụ, đúng là có mây đen bảo phủ nhà hàng này.

Nghĩ một lúc Cừu Địch quyết định, chuyện này để mấy chị em nói chuyện với nhau tiện hơn, nam nhân như mình tham gia không thích hợp, về kể cho Quản Thiên Kiều, Cảnh Bảo Lỗi là đủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment