Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 150 - Chương 150: Có Hỉ Có Ưu. (1)

Chương 150: Có hỉ có ưu. (1) Chương 150: Có hỉ có ưu. (1)

Những tiếng hí dài vang vọng trên thảo nguyên trống trải, cùng với mặt trời bay lên, ở phía đường chân trời xuất hiện đàn ngựa đông nghịt rầm rập chạy về phía trước, làm mặt đất rung lên từng chập.

" Tới rồi, tới rồi ... Mau lên, chuẩn bị nước nóng."

" Đại Cá, cậu phụ trách dẫn mọi người đi ăn cơm đấy."

" Nhị Quải, chuẩn bị tốt cỏ khô."

" Hắc Cầu, Hắc Cầu đâu ... Cậu trông coi chỗ này, ngựa cần nghỉ ngơi tốt, cần tắm thì tắm, cần chỉ lông thì chải lông ..."

Hách Lai Vận cầm cái loa to dùng trên phim trường liên tục chỉ huy, mấy chục người tổ chức nghênh đón có hơi miễn cưỡng, nào là vận chuyển cỏ khô, nào là đón người, bận tối cả mắt. Đội ngựa này từ Tề Lâm Cách Nhĩ chạy đường dài hơn 300 km tới đây, đây là cái thời ngựa càng lúc càng trở thành thứ hiếm hoi, cảnh tượng hùng tráng vạn mã bôn đằng thế này, cho dù có là người tái ngoại cũng khó thấy được một lần.

Đúng là rất hùng tráng, Cừu Địch được Mã Khai Hoang kéo tới hỗ trợ đột xuất đứng lên cả hàng rào, hưng phấn giơ máy ảnh lên quay phim. Hơn nghìn tuấn mã phi nước kiệu, thân hình lao đi như điện, vó ngựa như sấm, chúng di chuyển trên thảo nguyên tựa đám mây, chạy qua không khác gì cuồng phong ... Mới lúc nãy thôi còn xa tận chân trời, thoáng cái đã gần ngay trước mắt.

Cừu Địch nhìn đàn ngựa, lông tóc toàn thân dựng cả lên, cảm giác choáng ngợp làm y tích tắc đầu óc trống rỗng chỉ biết đần mặt nhìn.

Đây mới thực sự là không bút mực nào tả siết!

" Hắc Cầu, Hắc Cầu xuống đi ..." Hách Lai Vận tái cả mặt, cầm loa quát gọi Cừu Địch rời khỏi hàng rào, thằng bé này có tính tò mò, hồi ở phim trường cũng thích quay linh tinh: " Tiểu Tam, kéo thằng ngốc đó xuống!"

" Oa! Oa! Oa! ... Đáng sợ quá!" Bao Tiểu Tam la oai oái, nhìn đàn ngựa kéo tới như cuồng phong thì khiếp đảm túm Cừu Địch kéo ra sau hàng rào:

Rầm rầm rầm, tiếng vó ngựa thực sự như sấm rền, khoảng cách tới hàng rào chẳng gần, nhưng bụi đã cuốn tới trước mặt họ.

Cừu Địch hưng phấn nhìn đội ngựa ngày một tời gần, tiếng động điếc tai, hét lên:" Đúng là ngựa thảo nguyên, đây mới gọi là tuấn mã, quê bọn tao toàn phối giống ra la, không cưỡi được, chỉ có thể làm việc ngoài đồng."

" Ngựa với la không phải là một à? Chẳng qua là khác loại." Bao Tiểu Tam hô lên:

Vãi, có thằng bảo la với ngựa là một, Cừu Địch quay sang chửi vào mặt hắn:" Mày hay dở gì cũng là người nhà quê, đừng làm mất mặt người nhà quê chứ?"

" Tao chỉ đeo danh vậy thôi, thực ra tao lớn lên ở thành phố, chưa bao giờ ra ruộng trồng trọt cả." Bao Tiểu Tam chẳng thấy có gì mất mặt, ngược lại thấy Cừu Địch quá quê:

Cừu Địch câm luôn, cái thằng này bằng giả, đến cái xuất thân nhà quê cũng giả nốt, trên người nó có mấy chỗ là thật không?

Đàn ngựa càng tới gần, tốc độ càng chậm, may mà thế chứ không làm người ta sợ vỡ tim mà chết mất, tiếng vó ngựa dồn dập đó không dễ chịu chút nào.

" Chào mừng hùng ưng thảo nguyên tới từ Tề Lâm Cách Nhĩ ... !" Hách Lai Vận phát ra lời chào đón nhiệt thành nhất:

Sau một tràng vỗ tay như sầm, người của Hách Lai Vận theo sắp xếp hướng dẫn cho đàn ngựa vào chuồng, có mười mấy người dẫn đầu đoàn ngựa, bọn họ ăn mặc theo kiểu dân du mục cổ, vung những cái roi dài tới mấy mét, lớn tiếng quát tháo. Những con ngựa được huấn luyện rất tốt, nối tiếp nhau đi vào nơi có hàng rào vây quanh. Hách Lai Vận đón khách lên xe, trước tiên đi ăn cơm, còn về phần cho ngựa ăn, trông coi chuồng ngựa thì do đám người thất nghiệp ở trấn được lâm thời kéo tới sẽ làm thay.

Bao Tiểu Tam vác bao tải to, Cừu Địch cầm muôi lớn, múc từng muôi thức ăn gia súc cho vào máng ngựa, cứ hai người một tổ làm việc. Ái chà cái đám này nhìn xa thì hay chứ tới gần không thấy hay nữa rồi, chúng hôi, chúng phì mũi lại còn đánh rắm xong làm cái mặt ngơ ngác vô can nữa chứ ... còn ỉa vô tội vạ, phẹt phẹt nối nhau, như đua nhau vậy.

Ôi cái lũ khốn kiếp này!

Bao Tiểu Tam vừa nhảy tránh một con ngựa vô văn hóa ỉa không chú ý người sau lưng, thấy xung quanh không có ai, hỏi nhỏ:" Này Cừu Địch, mai sẽ làm một vụ lớn chứ?"

Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, rốt cuộc sẽ xảy ra kết quả như thế nào, Bao Tiểu Tam rất trông đợi. Cừu Địch không trả lời, hỏi:" Mày sợ tiền không tới tay được chứ gì?"

Nói tới tiền, Bao Tiểu Tam phục Cừu Địch sát đất, chỉ hận không thể gọi một tiếng cha, hôm đó bọn họ trực tiếp liên hệ với Tạ Kỳ Phong, Tạ Kỳ Phong bảo bọn họ ra giá, Bao Tiểu Tam xòe mười ngón tay ra nói: Mười vạn!

Hắn nghĩ thế là nhiều lắm rồi, phải nói nhiều cho người ta mặc cả, nào ngờ Tạ Kỳ Phong chỉ nói hai chữ: Đồng ý!

Bao Tiểu Tam lúc đó biết mình nói hớ , mặt tái đi, may mà Cừu Địch nhảy ngang đẩy hắn ra:" Đừng đồng ý vội, anh nghe cho rõ, mỗi người mười vạn!"

Cái giá đó làm Bao Tiểu Tam sợ đứng tim, một ngày tám trăm còn không thành hiện thực, vết xe đổ ngay đó, mỗi người mười vạn quá điên rồ. Có điều tiếp ngay đó xảy ra một chuyện tới Cừu Địch cũng tái mặt, trước khi Tạ Kỳ Phong tắt camera cũng chỉ nói hai chữ: Đồng ý!"

" Mày cười cái gì đấy?" Cừu Địch phát hiện Bao Tiểu Tam cười rất dâm đãng:

" Tao đang nghĩ tới cảnh mày đòi tiền, còn ngầu hơn cả bọn ngựa." Bao Tiểu Tam quay đầu lại nói:

Cừu Địch không nói, lúc đó thấy Tạ Kỳ Phong đồng ý nhanh gọn dứt khoát như vậy y cũng tiếc đứt ruột, nói cho cùng tầng cấp quá thấp, không đánh giá được thông tin của mình giá trị thế nào. Đá đít Bao Tiểu Tam một cái trút giận, Bao Tiểu Tam né ngay, nhe răng cười nhăn nhở:" Mày đã tính tiêu số tiền này thế nào chưa?"

" Chưa, tiền còn chưa vào tay, vội gì! Mày thì sao?"

" Tao tính rồi, tao ... tao sẽ về quê cưới vợ, ngày chơi hai lần, tranh thủ năm sau có người gọi tao bằng cha rồi." Bao Tiểu Tam hạnh phúc ao ước:

Lý tưởng này Cừu Địch trượt chân, cười nện mông ngồi xuống đất, khoác vai Bao Tiểu Tam không biết nói gì, cho hắn một điều thuốc, hắn hớn hở hút ngay. Cừu Địch nhìn gương mặt gương mặt xấu xí đắm chìm trong hạnh phúc đó, quan tâm hỏi:" Thắt lưng mày còn đau không?"

" Không sao, chúng ta mạng hèn, sợ gì bị ăn đòn." Bao Tiểu Tam thoải mái nói:

" Ai nói chúng ta mạng hèn, anh hùng không sợ xuất thân thấp, rất nhiều nhân vật đại anh hùng, ban đầu hoàn cảnh còn không bằng mày."

" Khỏi khen tao, không có cái chuyện tốt đó đâu, ê ê này, không phải mày nhòm ngó tiền của tao chứ hả?" Bao Tiểu Tam cảnh giác nói:

" Được, không khen nữa, chúc mày thỏa nguyện, qua ngày mai có người trả tiền, qua năm sau có người gọi cha." Cừu Địch cười to đứng dậy:

" Này này này!" Bao Tiểu Tam bò dậy theo, sắp thành phú hào rồi, làm việc không còn nhiệt tình lắm nữa, xách bao chạy theo:" Mày phải chắc chắn đấy nhé, Kỳ Liên Bảo phải quay về thật đấy, nếu không số tiền này bay mất."

" Nếu một ngày tao bị người ta đánh thành thằng ngốc, không thể tự lo cho cuộc sống nữa, mày có về thăm tao không?" Cừu Địch bỗng nhiên hòi:

" Tất nhiên rồi." Bao Tiểu Tam nói chắc nịch:" Nếu mày thành thằng ngốc như Nhục Đôn, tao dẫn mày theo bên cạnh nhặt rác, không cho ai bắt nạt mày."

Cừu Địch không biết mình có nên cảm động không nữa:" Cho nên hắn sẽ về, hắn là người có tín ngưỡng, có quá nhiều thứ hắn không buông bỏ được ... Thực ra tao chẳng ngại làm việc gì, nhưng mà ở chuyện của Kỳ Liên Bảo tao thấy không được yên lòng, cảm giác tao đem hắn đi bán ấy."

Nói ra cũng kỳ, Lý Kính Tùng và Trương Thụy Hà là hai người cùng nghề chẳng liên quan gì tới y, chơi xấu bọn họ Cừu Địch chẳng có chút áy náy nào. Ngược lại Kỳ Liên Bảo còn là kẻ thù, thế nhưng lại khiến Cừu Địch không yên lòng.

" Không sao đâu, ở trên mạng không phải nói rồi sao, huynh đệ là dùng để bán." Bao Tiểu Tam cười khùng khục rất khả ố:

" Cút con mẹ mày đi, vừa mới rồi còn nói dẫn tao đi nhặt đồng nát." Cừu Địch mắng:

" Đương nhiên tao vẫn dẫn mày đi, nhớ, trước khi biến thành thằng ngốc thì đem hết tiền đưa tao, dù sao mày thành thằng ngốc rồi có biết tiêu tiền đâu . . Á!"

Cừu Địch tung chân đá cho Bao Tiểu Tam ngã lăn ra bãi cỏ, bên cạnh là bãi phân to tướng, con ngựa mặt dài ngoằng quay đầu cười đểu với hắn, Bao Tiểu Tam chồm dậy lao cả người vào Cừu Địch đồng quy vu tận ...
Bình Luận (0)
Comment