Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 151 - Chương 151: Có Hỉ Có Ưu. (2)

Chương 151: Có hỉ có ưu. (2) Chương 151: Có hỉ có ưu. (2)

Sân bay Bắc Kinh, loa thông báo chuyến bay quốc tế hạ cánh.

Hạ Diệc Băng và thư ký đứng ở cổng đón tiếp, kiễng chân trông ngóng, khi nhìn thấy trong đám đông một ông già tóc trắng, tinh thần quắc thước, mặc bộ Đường phục, cô vẫy tay gọi. Ông già mỉm cười vẫy tay đáp lại.

Đó là tổng giám đốc Tôn của Quốc tế Hoa Hâm, ông chuyên môn từ nước ngoài về, rời khỏi cổng đã có thư ký đi lấy hành lý. Hạ Diệc Băng cũng đuổi thư ký của mình đi, tự mình lái xe, ông già ngồi vào chỗ cảm khái, không khí ở thủ đô quá kiếm, không phải là một nơi để dưỡng thân.

Hai bên nói chuyện rất thân tình vui vẻ, trông không giống quan hệ tổng giám đốc và cấp dưới.

Tán gẫu một hồi vào chủ đề chính, Hạ Diệc Băng đưa di động của mình tới, trong đó là video vạn mã bôn đằng vô cùng sống động, ông già xem mà cười to.

" Đây là ảnh và video được quay từ một tiếng trước, mỗi con ngựa một ngày hao phí từ ba tới năm cân thức ăn tinh, hơn một nghìn con ngựa toàn bộ đặt ở trấn Truân Binh, không có 100 vạn, hắn mời tới không được, tiễn không đi. Đây sẽ thành cọng cỏ cuối cùng đè bẹp hắn." Hạ Diệc Băng khác hẳn hình tượng quý tộc kiêu kỳ hàng ngày, ngay cả ăn mặc cũng bớt trang trọng mà thiên hướng trẻ trung năng động, nói chuyện hết sức sôi nổi:

" Tôi thi thoảng vô tình nghe nói, bộ phim nào đó thuê một đội ngựa vài chục con thôi giá cả rất cao, tốn tới mấy chục vạn chỉ quay vài cảnh. Bây giờ thì hay quá rồi, Tông Bằng Trình gọi luôn cả một đội kỵ binh tới."

" Ha ha ha, làm thế này cô hơi ác đấy, năm xưa khi tôi còn bán hoa nhựa cũng từng trêu đùa đối thủ như thế này ... Tình hình phía Tông Bằng Trình thế nào rồi?" Tôn Xương Cam cười to hỏi:

" Còn thế nào được ạ, đang đợi chúng ta ký kết trả tiền cho hắn." Hạ Diệc Băng đắc ý nói:

Không sai, bị tiền làm mù mắt rồi, quá mức đề cao năng lực của mình, kết cục chỉ có thể là thế này, Tôn Xương Cam vuốt mái tóc bạc, Hoa Hâm vì đám thổ phỉ vùng man hoang đó mà kế hoạch tiến quân vào nội địa bị trì hoãn mất mấy nắm, cảm thán:" Phát tài khó, kiểm soát được tài phú càng khó hơn, thế nhưng lòng tham con người không đáy. Chuyện này nên có kết cục viên mãn rồi ... À phải, Tiểu Hạ, chuyện hai ngày trước là làm sao?"

" Ồ, bất ngờ ngoài ý muốn ạ." Hạ Diệc Băng giải thích, nhân viên điều tra phái tới trấn Truân Binh bị Kỳ Liên Bảo đánh tới tàn tật, sau đó cô thông qua con đường khác tìm tới Cáp Mạn, công ty này có vẻ còn chuyên nghiệp hơn cả người trước, đã thẩm thấu rất sâu vào trấn Truân Binh, không chuyện gì không biết, nên họ đã kiểm soát cục diện trở lại:

Tôn Xương Cam không để ý tới tình tiết lặt vặt, cau mày nói:" Chuyện về Kỳ Liên Bảo phải giải quyết, Tông Bằng Trình không đáng lo, nhưng loại người như Kỳ Liên Bảo rất đáng sợ, người mà khinh miệt cả pháp luật thì không có quy tắc nào áp dụng được với hắn, tất cả phương thức xử lý của thương nhân đều vô dụng. Hắn là còn ở đó thì luôn là quả bom chưa nổ."

" Tổng giám đốc, chuyện này Cáp Mạn đã đưa ra phương án giải quyết hoàn mỹ, tôi để trong ngăn chứa rồi ạ." Hạ Diệc Băng cười nói:

Tôn Xương Cam mở ngăn chứa đồ dưới bảng điều khiển, lấy ra chiếc máy tính bảng nhỏ, ông đeo kính vào xem, thi thoảng gật gù, phát ra tiếng "ồ" nhỏ thể hiện sự hài lòng.

" Tốt, rất tốt ... Vô cùng tốt, giúp tôi liên hệ với người tên Tạ Kỳ Phong này, mai tôi mời anh ta uống trà." Tôn Xương Cam cất chiếc máy tính bảng về chỗ, nói:

" Vâng ạ, anh ta nhất định sẽ vui vẻ mà tói."

Xe đi rất nhanh, biến mất trong con đường sường mù trùng trùng, biến mất trong khu rừng bê tông cốt thép, dù là rừng gì, phép tắc rừng rậm vẫn hữu hiệu, chưa từng thay đổi.

Trấn Truân Binh tĩnh mịch nhìn bề ngoài cũng chẳng thấy có bất kỳ thay đổi gì, mặt trời mọc mọi người thức dậy làm việc, mặt trời lặn thì về ngủ. Thế nhưng ẩn sâu bên trong đó là sự thay đổi không còn đường quay lại nữa, phim trường xuất hiện mang tới tài phù, nhưng mang đi sự yên bình và thuần phác của nơi này.

Cái bến xe lại ầm ĩ rồi, cả một đám người vây quanh đổ dầu vào lửa, chuyện chẳng có gì mới, lái xe chém khách, du khách không chịu, thế là cãi nhau. Dãy phố chính có nhà khách tọa lạc thì đã trở thành nơi bẩn nhất trong trấn, chợ rau buổi sáng kết thúc, khắp nơi là lá rau, cà chua thối, vứt bừa bãi không ai dọn dẹp.

Nhà khách vẫn náo nhiệt như cũ, hẳn là đội ngựa tới rồi, toàn bộ bếp trở nên bận rộn, Mã Béo cười híp cả mắt, chạy đi chạy lại tiếp khách.

Nhục Đôn đẩy xe rác, Cảnh Bảo Lỗi phụ giúp, hai người đi qua nhà khách, đổ rác đi, quay về. Trông có vẻ lấm lét như làm chuyện gì chột dạ vậy, Cảnh Bảo Lỗi nhìn cảnh phồn hoa trước mắt, nhưng trong lòng lại nghĩ, khi phồn hoa như ảo ảnh này tan biết, không biết người nơi này sẽ thế nào? Sống ở đây một thời gian, ít nhiều có vài người quan tâm, vài câu chuyện làm hắn cảm động.

Người đâu phải cỏ cây mà vô tình, huống hồ người giàu tình cảm như Cảnh Bảo Lỗi.

Giống như sáng nay tiễn chân ông già A Nạp Thất Thất Lý và đàn dê, ông già đó nói, chắc không quay lại nơi này nữa, đây không còn chỗ cho mục dân sống nữa rồi.

Tiếng sáo thê lương, ông già, đàn dê xa dần hẳn không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời nữa.

Giống như bên cạnh, cũng có một người làm Cảnh Bảo Lỗi phải bận lòng:" Đôn, anh còn nhớ tên mình là gì không?"

" Là ... Là, là Nhục Đôn!" Hồ Lôi nghĩ một lúc rồi đáp:

" Thế em gái anh tên là gì?"

" Thì là em gái."

" Anh còn nhớ người anh em mình tên là Kỳ Liên Bảo không?"

" Không, không nhớ!"

Ài, quên hết sạch rồi, Cảnh Bảo Lỗi biết Hồ Diễm Hồng luôn ngày ngày cố gắng kể cho anh trai mình những chuyện trước kia, ít nhất cũng nhắc tới vài cái tên, hi vọng anh mình ngày nào đó bất ngờ nhớ lại được, tới giờ kết quả luôn làm người ta chỉ biết thở dài.

Nhìn Nhục Đôn mắt đờ đẫn, mặt mày ngốc nghếch, Cảnh Bảo Lỗi nhớ tới lúc bốn người họ vừa tới, bị hắn làm sợ hãi bỏ chạy, rồi bị Bao Tiểu Tam trêu chọc, đến khi thực sự biết câu chuyện thương tâm đằng sau.

Hắn cứ ngốc nghếch hồ đồ như vậy cũng tốt, chẳng phải lo lắng gì, nhưng Diễm Hồng thì sao? Có có lẽ vì người anh này mà dang dở cả đời.
Bình Luận (0)
Comment