Chương 152: Có hỉ có ưu. (3)
Chương 152: Có hỉ có ưu. (3)
Quay trở về nhà hàng, Diễm Hồng đang quét đất, Quản Thiên Kiều giúp lau bàn. Cảnh Bảo Lỗi đã nhiều ngày không thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô, mẹ cô cũng như thế, từ khi Kỳ Liên Bảo bị bắt, từ khi nghe thấy Kỳ Liên Bảo trốn tù, rồi cảnh sát đi khắp nơi tìm hắn, cái nhà này như bị rút mất linh hồn vậy, thi thoảng ngồi ngây ra, chuyện làm ăn sắp không duy trì nổi nữa rồi.
" Chị Diễm Hồng, để tôi làm cho, chỉ nghỉ một lúc đi." Cảnh Bảo Lỗi hay mềm lòng, không chịu được nét u buồn trên mặt cô, tới giành lấy việc làm:
" Cám ơn!" Hồ Diễm Hồng gượng cười đưa chổi cho hắn:
Nhục Đôn vào bếp kêu đói, bị mẹ mắng vài câu thế là ra sân giận dỗi ngồi bệt ở đó.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, trong lòng mọi người khó tránh khỏi khẩn trương, việc cần làm thì làm xong cả rồi, ngồi một chỗ chỉ nghĩ nhiều, lại nhớ tới câu chuyện Cừu Địch kể hai người họ tới đây giúp việc.
Quản Thiên Kiều rót một cốc nước ấm, đặt trước mặt Hồ Diễm Hồng, Hồ Diễm Hồng từ từ ngẩng đầu lên, trông cô tiều tùy hơn rất nhiều, cánh môi hồng nhuận khiêu khích giờ nhạt đi, cô khô nứt nẻ, nắm lấy tay Quản Thiên Kiều:" Kiều, em đừng lừa chị nữa ... Anh ấy, anh ấy bây giờ ở đâu? Có khỏe không? Xung quanh đây toàn là vùng hoang vu không người, anh ấy chỉ có một mình thì sống thế nào? ... Kiều, em nói xem, anh ấy mà bị cảnh sát bắt được liệu có bị đánh chết không?"
Liên tiếp mấy câu hỏi làm Quản Thiên Kiều chẳng biết trả lời thế nào, chuyện rõ ràng ra đó, Ký Liên Bảo mà ngoan ngoãn ngồi nhà giam thì đợi chuyện nơi này thành định cục, chẳng ai thèm quan tâm tới hắn, cùng lắm là tội gây rối trị an thôi. Nhưng hắn chẳng những trốn tù, mà còn đánh Lý Kính Tùng, lần này bắt lại tội không nhẹ được.
" Em thực sự không biết nhiều lắm đâu, chỉ từng gặp một lần, hình như là anh ta." Quản Thiên Kiều nhìn Hồ Diễm Hồng như thế không đành lòng, khẽ vỗ vỗ lưng:" Em còn tưởng chị hận anh ta chứ?"
Hồ Diễm Hồng quay đầu đi, lén lút lau nước mắt tràn ra ngoài, cười gượng nói:" Anh chị thành như thế này, đều là do Kỳ Liên Bảo hại, chính hắn lôi kéo anh chị đi đánh nhau, hắn thấy mắc nợ Tông Bằng Trình thì lấy mạng mình ra mà trả, mắc mớ gì kéo người khác vào, đâu chỉ mình nhà chị gặp tai họa."
" Nhưng nhà chị có thể đi tới ngày hôm nay cũng là nhờ anh ấy, nếu không em nghĩ chị có thể duy trì cái nhà hàng này ở đây sao? Em biết không, anh ấy thiếu chút nữa tới nhà chị ở rể rồi, hồi ở công trường, anh trai chị cứ gọi anh ấy là em rể ..."
" Thực ra bọn chị cũng chẳng làm gì, lúc mới quen anh ấy, sau lưng anh ấy toàn vết thương, không thể làm việc nặng. Anh trai chị giúp anh ấy, thấy anh ấy ngủ trong lán công nhân, ngay cả chăn đệm cũng không có, liền lấy của mình cho anh ấy ... Sau anh trai chị và anh ấy thành bạn bè nửa bước không rời ..."
" Chị làm cơm hộp mang tới công trường bán, luôn có công nhân tới trêu ghẹo chị, anh trai chị cao to vậy thôi chứ hiền lắm, đôi lúc chẳng làm gì được, anh ấy thì không nể nang gì cứ tóm lấy đánh một trận ... Về sau ai cũng nói chị là người anh ấy, không ai dám tới trêu ghẹo chị, kỳ thực bọn chị còn chưa từng nắm tay ..."
Còn chưa nắm tay mà đã thế này rồi? Quản Thiên Kiều thấy đầu óc hơi hỗn loạn, thời buổi này còn có loại chuyện như thế sao?
Hồ Diễm Hồng chẳng để ý tới thái độ của Quản Thiên Kiều, mắt cứ nhìn ra đầu đường, tựa hồ trông đợi ai đó xuất hiện vậy.
" ... Anh ấy không biết ăn nói, kỳ thực chị biết trong lòng anh ấy nghĩ gì, anh ấy mua rất nhiều thứ cho chị, lại không dám tặng, nhờ anh trai chị đưa, không dám nhận là mình đưa ..."
" Cuộc sống dần tốt lên, bọn chị đón mẹ chị tới, anh ấy thuê phòng hộ, thường tới thăm mẹ chị, mẹ chị hay nói Liên Bảo còn hữu dụng hơn con ruột ... Cậu chị cứ thúc giục mãi, anh ấy mới kéo theo anh chị, đi tìm mẹ chị ..."
Quản Thiên Kiều hít sâu một hơi, cô gái thực tế như cô vậy mà bị câu chuyện tình cảm ngớ ngẩn như của học sinh tiểu học thu hút:" Thế rồi sau đó?"
" Anh trai chị trêu anh ấy, muốn cầu hôn phải khấu đầu với mẹ vợ trước, không ngờ anh ấy khấu đầu thật, chỉ biết khấu đầu, mặt đỏ bừng không biết phải nói gì ... Mẹ chị đồng ý. Khi ấy chị cũng rất ngốc, chê anh ấy quá cao, anh ấy mua cho chị một đôi giày cao gót, chị không biết đi ..." Hồ Diễm Hồng ngượng ngùng kể, vẻ mặt hạnh phúc mà ấm áp:
Quản Thiên Kiều tò mò hỏ:" Vậy chị và anh ấy tổ chức nghi lễ chưa?"
" Chưa, mới cầu hôn được mấy ngày thì Tông Bằng Trình bảo họ về trấn Truân Binh làm việc, rồi chẳng được mấy ngày bên đó đánh nhau. Đội thi công ở khu nghỉ dưỡng đưa ra tuyên bố, bọn họ có hơn một trăm người, ai cản trở công việc của họ sẽ đánh chết. Chị ra sức khuyên anh ấy, đừng tham gia, anh ấy không nghe, dẫn theo anh trai chị cùng với hơn ba mươi công nhân, cầm vũ khí đi liều mạng với người ta ..."
Hồ Diễm Hồng cầm cốc nước đặt mạnh xuống bàn, cô hận, hận vô cùng, đó là cái ngày đã thay đổi toàn bộ vận mệnh bọn họ. Một cuộc ẩu đả bằng vũ khí gây ra đổ máu, anh trai được cõng về đã bất tỉnh nhân sự, mặc cô khóc gào gọi tên thế nào cũng không ích gì, anh cô nằm trơ ra như cái xác.
Chuyện sau đó thì Quản Thiên Kiều biết rồi, Kỳ Liên Bảo một trận thành danh, không còn đội thi công nào dám tới trấn Truân Binh nữa. Hai bên đều có người bị thương tật, chuyện kiện cáo khiến Hoa Hâm sức cùng lực kiệt, giai đoạn đó đủ để Tông Bằng Trình hoàn thành tích lũy nguyên thủy, phim trường Đại tây bắc từ đó biến thành chậu châu báu của Thương mại Bằng Trình.
" Anh trai chị tỉnh lại liền biến thành kẻ ngốc, bọn chị trách ai được đây, chỉ trách anh ấy quá thật thà, người ta đi đánh nhau chỉ mang danh, tham gia lấy tiền, anh ấy thì tưởng thật xông vào đánh nhau, bên kia cũng là bị ép mới phải đánh trả ..."
"Liên tục mấy năm sau đó Liên Bảo đưa tiền thuốc men, còn đưa anh trai chị đi khắp nơi tìm bác sĩ ... Tim người từ thịt sinh ra, chị và mẹ chị cũng chấp nhận số mệnh rồi. Mẹ chị cũng khuyên chị rất nhiều lần, chị ... Không biết vì sao, không tha thứ được cho anh ấy." Hồ Diễm Hồng càng nói ra, tầm tình lại càng nặng nề, từ bi thương chuyển sang oán trách bản thân:" Bao năm qua chị không nói với anh ấy một lời ... Anh ấy nhất định vô cùng đau lòng, không muốn thấy chị nữa."
" Chị Diễm Hồng, không phải vậy đâu, thực sự không phải như vậy, thực ra trong lòng anh ấy luôn có chị, nếu không thì đã chẳng độc thân lâu như thế." Quản Thiên Kiều lúng túng lắm, chẳng biết khuyên thế nào cho đúng:
Cảnh Bảo Lỗi nãy giờ quanh quẩn ở bên cạnh, nhìn Hồ Diễm Hồng không ngừng lau nước mắt, tới gần chọc chọc tay vào vai Quản Thiên Kiều, gọi cô đi ra ngoài nhà hàng:" Khuyên kiểu gì mà làm người ta khóc thế?"
Quản Thiên Kiều có chút bực bội:" Sao anh không đi khuyên đi."
Cảnh Bảo Lỗi nửa bất lực nửa không thoải mái:" Tôi, tôi ... thực sự không hiểu được kiểu tình yêu này."
" Tôi cũng có hiểu đâu." Quản Thiên Kiều cắn môi, thứ tình cảm làm người ta dở khóc dở cười, cũng làm người ta cảm động, khiến cô rất khó xử, đáng lẽ cô khuyên Hồ Diễm Hồng quên đi mới đúng, thời buổi này ai còn vì một chuyện tình cảm để bản thân vướng bận cả đời chứ, nhưng lại không đành, một lúc sau đột nhiên kêu lên:" Tất cả là tại Cừu Địch!"
" Hả!?" Cảnh Bảo Lỗi ngớ người, không hiểu gì hết:
" Chính là anh ta!" Quản Thiên Kiều dậm chân, có chút tức giận, thế nhưng giống như Hồ Diễm Hồng, cảm giác nghẹn trong lòng, làm cô không phát tiết ra được: