Chương 153: Đồ cùng chủy hiện. (1)
Chương 153: Đồ cùng chủy hiện. (1)
" Mười giờ sáng tôi tới cổng đường cao tốc đón người, anh về trấn Truân Binh chuẩn bị, an bài buổi chiều tiếp đãi."
Một dòng tin nhắn tựa hồ mang theo ma lực ở từng con chữ, khiến Tông Bằng Trình nở nụ cười nhẹ nhõm.
Màn hình di động hiển thị, ngày 24 tháng 9, thời quang mây.
" Nhanh lên chút, buổi trưa chiêu đãi đoàn người trợ lý Hạ, người ta là nhân vật lớn đấy, đừng có ai tuột xích không đúng lúc."
Ông chủ Tông cất di động đi, an bài nhân viên phục vụ rút đột xuất từ bộ phận bán nhà của công ty trên Tp Bắc Ninh, toàn là nam thanh nữ tú mặc âu phục, sơ mi trắng, ngoài sơ mi xám, trông vô cùng dưỡng nhãn, tất cả đồng thanh hô vâng. Theo sau chiếc xe thương vụ còn có xe tải nhỏ, chờ rượu thuốc, đặc sản địa phương được buộc lụa đỏ, đội ngũ rất tươi vui bắt mắt, tới thẳng trấn Truân Binh.
9 giờ 30 phút, Kim Ngạn Quốc ăn mặc chỉnh chu, mặt mày hớn hở như đi cưới vợ, đợi ở cổng đường cao tốc nhận được điện thoại của Tông Bằng Trình, tinh thần phấn chấn trò chuyện một hồi, tính toán thời gian nói sẽ đến trán Truân Binh trước 12 giờ.
Kết thúc cuộc điện thoại, Kim Ngạn Quốc không nhịn được cười, Trương Thụy Hà đi cùng cũng gượng cười nhưng không thành công, mấy ngày qua cô ru rú trong phòng không dám đi đâu, càng đừng nói tới về trấn Truân Binh, hôm nay biết người của tổng công ty tới mới liều mình ra tiếp.
" Sao thế Thụy Hà, trông khí sắc cô chẳng tốt gì cả." Kim Ngạn Quốc hôm nay như dùng gấp đôi lượng keo vuốt tóc vậy, đầu tóc nhìn bóng nhẫy, sắc mặt hồng hào, nhìn Trương Thụy Hà hôm nay trang điểm rất đậm không che giấu hết đôi mắt mệt mỏi thiếu ngủ:
" Tôi lo chuyện Kỳ Liên Bảo ..." Trương Thụy Hà hít thở sâu làm tinh thần phấn chấn hơn:
" Đại cục đã định, một mình hắn chẳng lẽ còn xoay chuyển đường tình thế? Đừng nói hắn, hôm nay Tông Bằng Trình cũng xong đời." Kim Ngạn Quốc cười, trông khá dữ dằn, hắn phải chịu đựng tên ngu ngốc đó quá lâu rồi:
Trương Thụy Hà chẳng được như vậy, càng tới gần thời điểm cuối cùng, tim cô đập càng mạnh, sự khẩn trương hiện rõ trên gương mặt trang điểm đậm quá mức, lúc này cảm giác mình đang đi trên dây, bước từng bước một, vẫn chẳng rõ bước tiếp theo có đứng vững được không:" Giám đốc Kim, nếu sau này Tông Bằng Trình biết chúng ta toàn lừa hắn, liệu ..."
" Đã ký kết gì đâu, chẳng lẽ còn phải chịu trách nhiệm pháp luật à?" Kim Ngạn Quốc gạt đi, hoàn toàn chẳng có chút áy náy nào vì kéo Tông Bằng Trình xuống nước:
Trương Thụy Hà là người sống ở trấn Truân Binh lâu nhất trong công ty, cô quá rõ con người ở mảnh đất nằm ngoài luật pháp đó không nói chuyện bằng pháp luật, cứ đứng ngồi không yên, thi thoảng nhìn quanh, như sợ thình lình từ bụi cỏ nào đó có người xông ra lôi mình đi.
Kim Ngạn Quốc an ủi:" Lần này sẽ có một cuộc thay máu lớn, xào bài lại, tôi đã ở đây hơn ba năm, hẳn sẽ về tổng công ty, tám phần cô sẽ thay vị trí của tôi."
" Tông Bằng Trình đã quá đắc ý rồi, từ cổ phiếu, địa ốc, hợp đồng tương lai đều có đầu tư. Lần này chuẩn bị quay phim, số tài chính lưu động trong tay hắn bị dùng không sót lại đồng nào rồi, có ứng phó nổi những chủ nợ kia hay không còn chưa nói. Cô lo gì chứ, một con hổ đã bị nhổ răng thì còn là hổ không?"
Giọng điệu hắn đầy ngạo nghễ, khinh bỉ, vị giám đốc xuất thân phần tử trí thức, căn bản không coi một tên thổ tài chủ ra gì.
Đây là một bố cục cực lớn, bắt đầu từ rất lâu rồi, Trương Thụy Hà biết muộn hơn Kim Ngạn Quốc. Chính vị giám đốc Kim này từng bước đưa Tông Bằng Trình lên con đường thương nhân thành công, dạy ông chủ Tông đừng đem hết trứng bỏ vào cùng một cái giỏ, thế là Tông Bằng Trình mới chia ra đầu tư vào đủ thứ. Thế nhưng kết quả là, đến khi cần thì trong giỏ lại chẳng còn một quả trứng nào nữa.
Mấy năm nay Hoa Hâm đã không tiếc công sức mời đoàn làm phim tới phim trường Đại Tây Bắc, cũng là để hỗ trợ Kim Ngạn Quốc thực thi kế hoạch, để Tông Bằng Trình từng bước làm lớn, đồng thời buông lỏng cảnh giác từng chút một, để tới cuối cùng khiến hắn mất sạch bằng một vụ làm ăn lớn.
Kỳ thực bố cục không phức tạp, cũng không khó phá, nhưng đà quán tính khiến người ta quên đi mất nguy hiểm.
" Phấn chấn lên, hôm nay không có đoàn làm phim tới đâu nhưng trợ lý Hạ sẽ diễn một vở kịch lớn." Kim Ngạn Quốc nhắc nhở:
" Vâng!" Trương Thụy Hà tâm sự vẫn trùng trùng, cùng với thời gian ngày một tới gần, trông càng thêm khó coi, đâu còn là một thư ký Trương mỗi câu nói động tác đều làm người ta ngứa ngáy nữa:
Thời gian đã tới gần lắm rồi, 9 giờ 57 phút, một đội xe mang biển Bắc Kinh rời đường cao tốc, ba chiếc xe con, bốn chiếc xe thương vụ. Kim Ngạn Quốc đứng bên đường vẫy tay, Trương Thụy Hà nhìn thấy trợ lý Hạ đeo kính râm lớn che quá nửa mặt không xuống xe mà chỉ từ ghế phụ lại ra hiệu hắn dẫn đường tới thành phố.
Tới rồi, ngày này cuối cùng cũng tới rồi, Kim Ngạn Quốc suốt dọc đường hưng phấn nói không ngừng. Theo tin đồn thì trợ lý Hạ mới đầu chẳng qua chỉ là cô gái bình thường làm hướng dẫn viên du lịch thôi, sau đó được tổng giám đốc Tôn nhìn trúng, trở thành thư ký riêng. Sau đó từ thư ký thế nào lại được nắm giữ nghiệp vụ du lịch nước ngoài của mấy thành phố, từng bước lên tới vị trí dưới một người trên vạn người như bây giờ. Hoa Hâm có chi nhánh trên toàn quốc, số nhân viên đúng là trên vạn người.
Trương Thụy Hà đã từng lĩnh giáo sự kiêu ngạo của trợ lý Hạ rồi, có điều đến khi thực sự gặp lại vẫn làm cô chấn động. Tới trụ sở Hoa Hâm ở tòa nhà Hằng Tín, từ trong ba chiếc xe thương vụ đi ra hơn hai mươi nhân viên bảo an, toàn bộ âu phục đen, đeo tai nghe, tổ chức vô cùng chuyên nghiệp, đi vào chiếm giữ các vị trí trọng yếu, từ cổng vào tới cầu thang máy đều đứng gác.
Đến minh tinh giới giải trí, ông trùm lớn trong thương trường, cũng chẳng phô trương thế này, làm gần như lập tức cả tòa nhà Hằng Tín bàn tán, có nhân vật lớn tới rồi.