Chương 154: Đồ cùng chủy hiện. (2)
Chương 154: Đồ cùng chủy hiện. (2)
Trợ lý Hạ nhìn khoảng trên 30, nhưng có vóc dáng hơi đẫy đà của phụ nữ tuổi 40, nhưng thân hình này chưa tới mức sồ sề, vẫn rất quyến rũ, mặc chiếc váy Chanel màu kem hơi ôm người hơi quá làm bụng nhỏ nhô lên một ít, đội mũ rộng vành, mặt phủ sương giá. Từ lúc xuống xe chẳng nói chẳng rằng, coi người khác như không khí, đi vào tòa nhà, lên thang máy, tới phòng hội nghị của Hoa Hâm.
Toàn bộ nhân viên đã đứng xếp hàng vỗ tay hoan nghênh, Hạ Diệc Băng chỉ phát tay rồi ngồi ở vị chí đầu tiên, toàn bộ nhân viên ngồi xuống, ai nấy như sắp ra trận, cửa đóng lại.
Hạ Diệc Băng cởi mũ, kính râm đưa cho viên thư ký trẻ:" Tới đủ rồi chứ?"
" Đủ rồi ạ, chi nhánh Bắc Ninh tổng cộng hai mươi mốt người không thiếu một ai." Kim Ngạn Quốc khom người đáp:
" Tốt, bây giờ họp, tôi tuyên bố vài quyết định của tổng công ti." Hạ Diệc Băng không thừa lời, đi thẳng vào chủ đề, mở cuốn sổ tay nhỏ ra, giọng rất vang:" Xét thấy Công ty khai phát du lịch phim trường Đại Tây Bắc nhiều năm thua lỗ, tổng công ty đưa ra quyết định. Thứ nhất, từ hôm nay trở đi, trong vòng một tuần hoàn thành hạch toán tài sản, thanh lý, đồng thời hủy đăng ký công ty này, công việc tiếp theo sẽ do tổng công ty phái nhân viên tiếp nhận."
Chỉ mới điều đầu tiên thôi mà đã làm cả phòng hội nghị náo loạn rồi, những tiếng xì xầm bàn tán không dứt, cứ nghĩ sẽ nói tới chuyện chuẩn bị quay bộ phim Thiết Kỵ, biên chế công ty tăng lên, tuyển thêm người mới, có khi mình tiến vào tầng quản lý, ai mà ngờ tổng công ty vung đao lên xẻo người mình trước.
Tất cả mọi người đều nhìn Kim Ngạn Quốc, thấy hắn đang chăm chú lắng nghe, không có chút khác thường nào, tựa hồ biết rồi, vậy hẳn không có xáo trộn nhiều đâu.
Hạ Diệc Băng điểm danh:" Giám đốc Kim, anh là giám đốc chi nhánh, lúc này phải đi đầu làm gương cho mọi người."
" Vâng, để tôi nói vài câu vậy." Kim Ngạn Quốc mỉm cười phong độ, hai tay cầm mép áo vest xốc lại, nhã nhặn nói:" Mọi người đều biết tình hình công ty chúng ta rồi đấy, tổng công ty đưa ra quyết định bên trên, tôi thấy vô cùng anh minh chính xác. Vấn đề của phim trường ở trấn Truân Binh tồn đọng mấy năm qua và vấn đề bây giờ, đã tới lúc phải giải quyết rồi, cứ lỗ vốn thế này, dù là núi vàng núi bạc cũng hết. Mọi người không cần căng thẳng, tin tưởng tôi, tổng công ty sẽ có an bài ổn thỏa với nhân viên có cống hiến với công ty ... Chị nói có phải không, trợ lý Hạ?"
" Đúng, nguyên nhân viên của chi nhánh Bắc Ninh sau này sẽ tới Bắc Kinh, tiếp nhận thông báo bồi dưỡng của tổng công ty." Hạ Diệc Băng tiếp tục lật sổ tay, nhìn người phía dưới, giọng lạnh hơn băng:" Quyết định thứ hai, từ hôm nay trở đi, giải trừ hợp đồng của giám đốc Kim Ngạn Quốc!"
Oa! Lần này không phải xì xào nữa, mọi người kêu lẳn thành tiếng rồi, Kim Ngạn Quốc càng đứng bật dậy, mặt tái mét nhìn Hạ Diệc Băng không nói nên lời.
" Sao thế giám đốc Kim, vừa rồi anh còn ủng hố quyết sách anh minh chính xác của tổng công ty mà." Hạ Diệc Băng nhìn thẳng hắn:
" Tôi muốn gặp tổng giám đốc Tôn!" Kim Ngạn Quốc rống lên như muốn phát điên:
" Được, anh có thể chứng thực." Hạ Diệc Băng hời hợt nói:
Kim Ngạn Quốc tức thì như rơi xuống hầm băng, chỉ nghe vậy là hắn biết không phải giả, nhưng làm sao có thể ngờ, người đầu tiên bị thay máu chính là hắn, lửa giận không sao kiềm chế nổi:" Các người, các người quá đáng lắm ... Bảo tôi dùng hạng mục giả Thiết Kỵ lừa Tông Bằng Trình là cô, bảo tôi nghĩ cách khiến tài chính của hắn mắc kẹt là cô, vậy mà ... cô ... cô ..."
Hắn mất kiểm soát rồi, cả những điều không nên nói cũng đem ra nói, bao gồm chuyện đặt bẫy kéo Bằng Trình xuống hố, bao gồm Hạ Diệc Băng gửi cho hắn 100 vạn, để hắn cùng nhập cổ phần với Tông Bằng Trình, tất cả hoạt động đều không thiếu phần của Hạ Diệc Băng.
Hạ Diệc Băng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, đợi cho Kim Ngạn Quốc nói tới đứt hơi mới hỏi:" Chỉ thế thôi à?"
" Thế còn chưa đủ à? Cô đừng tưởng mình được tổng giám đốc Tôn tin tưởng thì muốn làm gì thì làm." Kim Ngạn Quốc kìm nén lắm rồi, hắn chưa nói ra câu Hạ Diệc Băng nhờ leo lên giường Tôn Xương Cam mới có ngày hôm nay, câu này sẽ đụng chạm tới nhân vật lớn mà hắn không dám:
" Thông tin anh tiết lộ chưa đủ, hơn nữa cũng chẳng có chứng cứ gì, tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng. Có hứng thú thì tôi cũng cho anh thêm một vài thông tin nhé ... Trong tay tôi có mười mấy khoản kết toán, đều là chi phí thuê địa điểm cùng với chi tiêu ở phim trường, nhưng không đi vào tài khoản công ty. Bất kỳ ai nhìn vào đều có thể thấy, có người lấy tài sản của công ty đem giao dịch đút túi riêng. Giám đốc Kim, anh nói xem người này là ai?" Hạ Diệc Băng giơ xấp tài liệu trong tay lên, ném xoạch ra bàn:
Kim Ngạn Quốc tức thì mặt tối đen, đám nhân viên công ty im thít luôn.
Người đó chính là Kim Ngạn Quốc chứ có thể là ai được nữa, thu nhập từ vé vào cửa và thuê địa điểm do hắn cùng Trương Thụy Hà quản lý, ai cũng biết đó là miếng thịt béo bở.
" Còn nữa, trừ an bài của công ty, có người dùng danh nghĩa Cty khai phát du lịch phim trường Đại Tây Bắc mời đoàn làm phim tới, tổng công ty không hề hay biết. Địa điểm sử dụng là xung quanh trấn Truân Binh, thu nhập có được anh chia chác với Bằng Trình thế nào? Có muốn báo cáo cho những người ở đây nghe cùng không?" Hạ Diệc băng hỏi:
Cái này thì chẳng phải là bí mật gì, lấy danh nghĩa phim trường Đại Tây Bắc, đút tiền vào túi riêng, ai cũng biết hết, nhưng mà vì Hoa Hâm quản lý lỏng lẻo nên chẳng ai sợ thôi.
Kim Ngạn Quốc sợ rồi, hắn hiểu ra sự khẩn trương của Trương Thụy Hà tới từ đâu, loại chuyện này biết hay không biết đều không quan trọng, nhưng tới mức lấy chứng cứ sổ sách ném ra hội nghị vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi, bên cạnh mình có người mách lẻo cho Hạ Diệc Băng.
" Là ... cô!" Kim Ngạn Quốc tay run run chỉ Trương Thụy Hà: