Chương 156: Đồ cùng chủy hiện. (4)
Chương 156: Đồ cùng chủy hiện. (4)
" Được, được, có đứa vãn bối như cậu, tôi cũng thấy mặt mày vẻ vang, cứ gọi là bác đi, tôi gọi cậu là Tiểu Tạ, ngồi đi." Tôn Xương Cam hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo của một phú hào, rất hòa nhã thân thiết, định pha trà mời khách:
Tạ Kỳ Phong nhìn bàn tàn, nói:" Để tôi làm cho ạ, Chính Sơn Tiểu Chủng, đây là trà ngon."
Đun sôi nước, thay trà mới, làm nóng chén, Tạ Kỳ Phong hết sức chuyên tâm vào việc pha trà, cảnh này làm Tôn Xương Cam hơi bất ngờ. Phàm là người biết thân phận của ông ta, đặc biệt là người làm ăn, nhất định sẽ tán dương không ngớt để lấy lòng. Người này trừ mấy câu làm quen thì không hề tỏ ra vồ vập.
Nước trà đỏ sậm rót vào chén, hương trà man mát lan tòa, hai người nâng chén, câu chuyện bắt đầu, Tôn Xương Cam nói:" Người của tôi hôm nay đã tới trấn Bắc Ninh, cậu nói xem phải xử lý như thế nào mới là thượng sách, nơi đó sắp thành đuôi to khó vẫy rồi."
" Vậy thì đành tráng sĩ chặt tay thôi." Tạ Kỳ Phong không quá dè dặt:
" Kim Ngạn Quốc do chính tôi bổ nhiệm, mọi chuyện hắn làm, đều được tổng công ty ngầm chấp nhận, vì khi đó công ty cần một người hám lợi bất chấp, như thế mới có thể hòa hợp với một người lòng tham không đáy." Tôn Xương Cảm tựa hồ khó hạ quyết tâm:
" Nhưng chỉ có chặt đứt kẻ hám lợi bất chấp mới có thể kéo theo kẻ lòng tham không đáy. Bác Tôn, thế này có phải là mai lạnh khinh tuyết lặng lẽ nở, chỉ tiếc hương thơm chẳng ai hay?" Tạ Kỳ Phong nhận ra, ông già này hỏi kế kỳ thực có thành phần khoe khoang, một phần khác là kiểm tra trình độ của hắn:
" Ha ha ha, bây giờ có người hay rồi, mời." Tôn Xương Cam cười ha hả, nâng chén nhấp ngụm nhỉ:" Tiểu Tạ, tính kế vẹn toàn rốt cuộc không bằng tận mắt chứng kiến, cậu nói xem Tông Bằng Trình lúc này đang làm gì? Hắn hẳn là không ngốc tới mức chẳng biết gì chứ?"
" Cho dù không ngốc thì cũng bị tin sét đánh ngang trời này làm ngốc thôi, bác vì chuyện này lập kế mấy năm, chẳng lẽ không đủ lòng tin?" Tạ Kỳ Phong cười hỏi:
" Tự tin thì có, nhưng biến số cũng có, không giấu cậu, tôi đã đích thân tới trấn Truân Binh, còn tới không chỉ một lần, đều lấy thân phận du khách bình thường. Tôi tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Kỳ Liên Bảo, thủ đoạn thương trường thì tôi vận dụng thuần thục lắm rồi, nhưng thủ đoạn ngoài thương trường thì tôi đành chịu."
"Nói ra thì tôi cũng tán thưởng Kỳ Liên Bảo lắm, nếu đổi một hoàn cảnh khác, nói không chừng hắn là nhân vật kiểu Bố Già." Đây là điều khiến Tôn Xương Cam đau đầu nhất, đối phó với Kỳ Liên Bảo không khác gì dùng công nghệ cao đối phó với cái búa, căn bản là không ăn nhập gì với nhau:
Kết quả đúng như Tôn Xương Cam lo ngại, tuy kế hoạch được lập tinh vi, cuối cùng Kỳ Liên Bảo vượt ngục, thành nhân tố không xác định đe dọa thành công của họ.
" Hắn đúng là biến số, nhưng hắn không nhìn ra đại thế thì cũng khác nào châu chấu đá xe, tôi không nghĩ biến số này còn có thể mang tới bất ngờ gì." Tạ Kỳ Phong vẫn cười nói:
" Chuyện này phải trông vào cậu rồi, nếu như đã quyết tâm dùng thuốc mạnh chữa bệnh, vậy thì phải trừ tận gốc, không cho nó tái phát."
Không ai biết rằng lòng bàn tay của Tạ Kỳ Phong đã toát mồ hôi, Hạ Diệc Băng thanh toán hóa đơn cho kết cục này, nếu không được vừa ý, hắn sẽ là kẻ thua cuộc, có điều hắn kiểm soát cảm xúc rất tốt:" Bác mời tôi tới đây, chẳng phải là muốn thấy kết quả tất cả cùng vui sao?"
" À phải, xem ra tôi có hơi căng thẳng rồi ... Nào uống." Tôn Xương Cam đưa tay mời, lòng rõ ràng chưa hoàn toàn bình tĩnh:... ...
" Cái gì? Anh nói lại lần nữa tôi nghe xem nào!" Tông Bằng Trình đang mặc nguyên cây vest nhập ngoại chỉnh chủ để đợi khách, sợ tới máu dồn cả lên đầu, tóm ngay lấy Hách Lai Vận:
Hách Lại Vận không dám giãy ra, yếu ớt nói:" Thực sự là bị bắt rồi, người trong tòa nhà Hằng Tín đều đã biết, vừa xong thằng con nhà Ngũ Oa gọi điện hỏi tôi, tôi còn mù mờ ... À, thằng ấy làm bảo an tòa nhà, tận mắt thấy giám đốc Kim bị cảnh sát đưa đi."
" Rốt cuộc chuyện là thế nào? Anh không đi hỏi cho rõ ràng à?" Tông Bằng Trình vừa sợ vừa hoàng đẩy Hách Lai Vân ra, rút di động, tay lóng ngóng bấm số, không ai bắt máy:
Hách Lai Vận cũng lấy điện thoại ra, hỏi hết người quen trên thành phố, nhưng không ai rõ tình hình cụ thể. Đúng lúc này một cô gái của bộ phận bán nhà vội vàng tới tìm ông chủ Tông, đưa di động ra:" Giám đốc Tông, anh bảo tôi mật thiết chú ý tin tức về Thiết Kỵ, nhưng lại ra tin tức thế này ..."
Trên màn hình là hàng loạn tiêu đề ( Phim trường Đại tây bắc ngày hôm nay sẽ đóng cửa mở rộng), ( Hoa Hâm chính thức khởi tố giám đốc công ty khai phát du lịch phim trường Đại tây bắc), ( Điện ảnh Tứ Hải công khai tuyên bố, kế hoạch quay phim Thiết Kỵ sẽ hoãn lại) ...
Rầm! Tông Bằng Trình bị lửa giận công tâm, ném vỡ tan cái di động, máu dồn dập bốc lên, mặt đỏ bừng, đầu đau buốt không chịu nổi:" Thằng vương bát đản Kim Ngạn Quốc đó hại thảm lão tử rồi ..."
Nói chưa hết câu Tông Bằng Trình thấy trời đất quay cuồng, người lảo đảo ngã ra, may Hách Lai Vận kịp thời đỡ lấy. Đừng nói quay phim, chỉ bằng việc đóng cửa mở rộng, cắt đứt nguồn khách đã biến cả trấn thành tử địa. Hắn vừa dìu ông chủ Tông vừa la hét:" Phục vụ đâu, mang nước tới, mau, máu lên!"
Phục vụ viên chạy tới rót nước vào miệng Tông Bằng Trình, rót nửa chai nước, chảy ra ngoài nhiều hơn vào trong, mặt ông chủ Tông đờ đẫn, chưa tỉnh lại.
Chỉ khổ cô nhân viên báo tin thút thít nhặn từng mảnh vỡ chiếc di động lên, điện thoại mới tinh vừa mua tháng này, lửa bao lâu mới có cái ốp thật là đẹp, vậy mà chia ly rồi còn chẳng ai bồi thường cho.
Chốc lát sau, Tông Bằng Trình như sống lại, ngồi bật dậy rống vang dội:" Mau! ... Gọi người cho tôi, có bao nhiêu gọi hết cho tôi! Con mẹ nó, chúng mày chơi tao! Con điếm thủ đô, tao có chết cũng phải chém mày chết trước!"
Âm thanh vang dội này khiến cả đại sảnh phải bàng hoàng, Diêu Phu Văn tròn mắt, Ma Khai Hoang đần mặt, cả nhà tụ họp lại, nào là bảo an, đầu bếp, công nhân đều bị gọi tới sân nhà khách, chẳng ai biết mấy ông chủ hùng hùng hổ hổ muốn làm gì...