Chương 157: Thân bại danh liệt. (1)
Chương 157: Thân bại danh liệt. (1)
Chuyện thứ ba Hạ Diệc Băng làm là thanh tra sổ sách.
Chuyện thứ tư là chuẩn bị tài liệu khởi tố, không chỉ nhắm vào Kim Ngạn Quốc, mà còn có cả Tông Bằng Trình. Pháp vụ của công ty không ngờ rằng, trong tay trợ lý Hạ đã nắm giữ lượng lớn bằng chứng kinh doanh phi pháp của Bằng Trình.
Chuyện thứ năm, giữ người của công ty con tại Bắc Ninh ở trong công ty, bắt đầu viết báo cáo công tác.
Dùng thủ đoạt như sấm vang chớp giật giải quyết nhanh chóng tồn tại ở công ty con, Hạ Diệc Băng đứng dậy rời đi, theo sau là một đám vệ sĩ áo đen, trông cứ như đại tỷ xã hội đen vào thang máy. Trong lúc thang máy đi xuống, mỗi lần cửa mở ra nhìn thấy cảnh bên trong là không ai dám vào, nhanh nhanh bấm nút cho thang máy đóng lại.
Vừa mới rời khỏi thang máy Hạ Diệc Băng nhìn thấy Trương Thụy Hà đang nói chuyện với Cao Vũ Điền, Trương Chính Hòa ngoài đại sảnh, thái độ gay gắt.
Tiếp đó là cảnh tượng thú vị, Trương Thụy Hà tát Trương Chính Hòa một cái đanh gọn, ôm mặt khóc chạy đi.
Hạ Diệc Băng cười nhẹ rồi nhanh chóng thu lại, cao ngạo đi qua bên cạnh Trương Chính Hòa, hắn thì xấu hổ che mặt không dám nhìn ai.
Gọi Cao Vũ Điền cùng lên xe đi cùng, đoàn người khởi hành tiến về trấn Truân Binh. Suốt dọc đường đi Cao Vũ Điền và Trương Chính Hòa cứ thấp thỏm bất an, trên xe mấy lần muốn nói chuyện, nhìn gương mặt lạnh tanh của Hạ Băng, không thốt ra được lời nào.
Đúng thế, tin tức của Trương Thụy Hà đem bán cho Cụ Phong, bởi vì không cách nào biết được thông tin về vận chuyển, ẩm thực do Kỳ Liên Bảo khống chế, Trương Chính Hòa mới thử mời Thương vụ Cáp Mạn. Vốn còn cách thành công một bước thôi, ai ngờ thất bại trong gang tấc. Cuộc đàm phán cuối cùng với Cáp Mạn, đối phương đưa ra một cái già hoang đường 200 vạn, rõ ràng là không chịu nhận ủy thác.
Có điều lúc này Trương Chính Hòa đã hơi chút hiểu được Hạ Diệc Băng tự tin nhờ đâu, hắn cực kỳ hoài nghi đối phương đi sau tới trước đã đàm phán với Cáp Mạn rồi.
Chỉ có đám điệp viên tinh anh của Cáp Mạn mới có cơ hội, còn người khác thì căn bản không đủ thời gian.
Cao Vũ Điền và Trương Chính Hòa lần nữa nhìn nhau, không cách nào mở miệng, nói là hợp tác, nhưng mua chuộc người của đối tác làm gián điệp, chuyện này không cách nào ăn nói được, may mà người ta không chất vấn thẳng mặt.
" Dừng xe!" Hạ Diệc Băng đột nhiên ra lệnh:
Đội xe bảy chiếc tránh vào bên đường dừng lại, trước sau không thấy bóng xe cộ hay con người, chỉ có cỏ khô, những tảng đá lớn lẫn cát vàng vô tận.
Hạ Diệc Băng khép mắt dưỡng thần, không nói gì cả!
" Giám ... Giám đốc Hạ, chuyện này là sao?" Cao Vũ Điền hết sức thận trọng hỏi, họ mất quyền chủ động, phải trông hết vào người ta:
" Bây giờ vào trấn Truân Binh, chúng ta sẽ không về nổi đâu." Hạ Diệc Băng thuận tay ném di động của mình ra phía sau:
Hai người Cao Trương vội vàng xem, màn hình hiện ra tin nhắn kèm ảnh, trong sân nhà khách đã tụ tập hơn 100 người, hô hào chửi bởi, khiến người ta khiếp hãi.
Hạ Diệc Băng đợi hai người kia xem xong run sợ ngẩng đầu lên nhìn mình mới nói:" Tôi cũng phái gián điệp thương nghiệp tới trấn Truân Binh, không phải mấy thứ vớ vẩn mà là cao thủ đỉnh cao trong nghề, bọn họ tiếp theo đây sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề ... Hai vị, hay là các anh thử xem? Nếu các anh giải quyết được thì chúng tôi không cần ra tay nữa."
" Chuyện này ..." Trương Chính Hòa bẽ mặt, Cao Vũ Điền không dám tiếp chiêu:
" Vậy thì để tôi nói nhé, hai vị bày đủ mọi chiêu trò muốn thừa lúc cháy nhà hôi của, còn mua chuộc cả nhân viên nội bộ của chúng tôi. Thôi, chuyện này chẳng hay ho gì mà nói ra ... Hay thế này đi, tôi đề xuất phương án giải quyết, các anh chuyên làm phim cảnh, phim trường Đại tây bắc trong tương lai cũng cần người chuyên nghiệp như vậy, để Hoa Hâm chúng tôi ra giá, mua công ty của các anh nhé!" Hạ Diệc Băng đưa ra lời đề nghị không khác gì một cái tát:
Trương Chính Hòa và Cao Vũ Điền nhục mặt không để đâu cho hết, lần này trộm gà không được chẳng phải mất nắm thóc, mà lớ ngớ bồi thường luôn bản thân vào đó.
" Đây là nơi không có vương pháp, loại chuyện này ai giải quyết được?" Trương Chính Hòa dù sao là cấp dưới, đành mặt dày mà lên tiếng, trả lại di động, bị mua lại không phải kết quả xấu nhất, nếu xảy ra sự kiện đám đông thì phiền toái to:
" Vậy giao hẹn nhé, một tiếng sau tôi thoải mái đi vào trấn Truân Binh, các anh cũng thoái mái tiếp nhận Hoa Hâm thu mua, làm cấp dưới của tôi, thế nào?" Hạ Diệc Băng nở nụ cười hiếm hoi, sự tự tin đó làm hai người Cao Vũ không dám tiếp lời:
Quay ngược lại thời gian vài tiếng.
8 giờ sáng, siêu thị nhỏ nằm ở góc phía tây nhà khách trấn Truân Binh.
" Lấy thêm vài chai nước, thuốc lá cũng vài bao, bánh mỳ nữa, còn xúc xích ... Ài, nói đi là đi ngay, tôi rất lưu luyến nơi này đấy!" Bao Tiểu Tam lải nhải chọn một đống đồ, quan trọng là muốn nói câu cuối cùng, mấy tháng sống ở đây bao nhiêu chuyện đặc sắc rồi:
" Không đi thì làm sao, sắp đóng cửa phim trường rồi, còn ai nữa đâu." Cảnh Bảo Lỗi ở bên an ủi:
Bà chủ phản ứng có vẻ chậm chạp, nghe hai chàng trai nói tới lần thứ mấy mới tỉnh người:" Này, cậu bảo đóng cửa phim trường là đóng cửa cái gì, làm sao mà đóng?"
" Đóng cửa mở rộng, thím chưa nghe nói tới à?" Bao Tiểu Tam hỏi lại:
" Đóng cửa thì vẫn cứ làm việc chứ, với lại ở nơi này, ai mà đóng nổi?" Bà chủ phất tay:" Mấy thằng nhóc lo chuyện đâu đâu."
Cảnh Bảo Lỗi phải giải thích:" Thím ơi phim trường của người ta, người ta muốn đóng thì đóng chứ, thông báo đưa ra rồi đấy. Tất nhiên, việc họ họ làm, việc mình mình làm, nhưng mà không có đoàn làm phim tới thì còn kiếm được mấy đồng?"
" Bảo Đản nó nói đúng thím!" Bao Tiểu Tam góp lời:" Đoàn làm phim không tới, nào là ăn uống, đồ dùng gì đó, bán cho ai, bọn cháu vì không có việc làm nữa nên phải đi đây này."
Bà chủ vẫn không tin:" Bớt vớ vẩn đi, nam nhân nhà tôi nói hôm nay quay cái phim gì to lắm, Thiết Mã gì ấy, còn lớn bằng mấy cái bọn làm phim chống Nhật hổi trước."
" Là Thiết Kỵ à, đây thím xem đi, bọn cháu cũng phải có lý do mới bỏ đi chứ ..."
Chuyện này muốn phản bác cũng dễ thôi mà, Cảnh Bảo Lỗi mở di động ra, trên mạng có thông tin chính thức từ Điện ảnh Tứ Hải, vì đầu tư có vấn đề, quay phim trì hoãn.