Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158: Thân Bại Danh Liệt. (2)

Chương 158: Thân bại danh liệt. (2) Chương 158: Thân bại danh liệt. (2)

Là người sống ở trấn Truân Binh, làm sao không hiểu tầm quan trọng của đoạn làm phim nữa, bà chủ kể luôn hai vị khách, chạy vội vàng ra sau quầy cầm lấy điện thoại để bàn, tiếp đó cả siêu thị đều nghe thấy tiếng rống:

" Lão Mã, cái Thiết Mã gì đó đã không chiếu nữa, ông suốt ngày chạy đôn chạy đáo cái gì? Hả, mà tiền ứng trước tính cho ai ?"

Cãi nhau to rồi, tiếng chửi xuyên thấu điện thoại luôn, Bao Tiểu Tam nháy mắt Cảnh Bảo Lỗi rồi che miệng rón rén chuồn mất. Cảnh Bảo Lỗi hơi do dự, cơ mà bà chủ biết hắn đi cùng Bao Tiểu Tam, hắn mà tới thanh toán tiền thì thế nào chẳng bị đòi trả cho tên đó thế là rón rèn chuồn vội.

Ở cái nơi này để cho một bà nương biết chuyện gì, chẳng khác gì khiến bà nương cả trấn biết, lại thêm Bao Tiểu Tam với Cảnh Bảo Lỗi còn không tiếc công sức đi khắp nơi phổ biến kiến thức, khiến những cư dân cả đời chẳng xem tin tức tỉnh ngộ, lại còn chân thành kiến nghị: Chú A Bố Nại, mau mau đi đòi tiền công đi, lấy trước cho chắc, người ta không quay phim nữa, tiền kia ai trả chứ?

Đây chính là phương thuốc đúng bệnh nhất rồi, huống hồ bất kể Mã Khai Hoang hay là Hách Lai Vận, ở chuyện tiền bạc đều chả tiếng tăm gì tốt đẹp. Chưa nói đâu xa, lấy ba người họ ra làm minh chứng, bị hắn sai bảo như lừa, khen ngợi suốt ngày, tiền lương cần xẻo vẫn xẻo. Lần trước bị thương còn cảm động vì được ông chủ Mã mua cho ba cái giường du lịch, sau gặp mọi người trong bép mới biết, đều là họ góp tiền, hắn chẳng bỏ một xu.

Lo tiền công chưa trả, sợ làm phí công, người to gan đã liên lạc nhau đòi tiền, không bao lâu sau cái tin vốn còn nửa tin nửa ngờ này đã truyền tới tai tất cả mọi người.

10 giờ 12 phút, ông chủ Tông Bằng Trình quay về trấn, bộ dạng sát khí đằng đằng làm Mã Khai Hoang, Hách Lai Vận, Diêu Phú Văn phải run, chưa hỏi cũng biết là có chuyện lớn rồi.

Lúc này Cừu Địch đang đứng trên nóc tòa nhà dang dở, dùng ống nhòm quan sát động tĩnh bốn phía trấn, y đang đợi Kỳ Liên Bảo xuất hiện, viết nên dấu chấm viên mãn cho chuyến đi trấn Truân Binh này.

Nhìn mãi vẫn không thấy, không thấy, nhìn bốn hướng đông tây nam bắc đều không thấy, chỉ thấy đàn ngựa, thấy phim trường, thấy những người còn đang bận rộn chuẩn bị công việc trong ngày, thấy thảo nguyên sa mạc hóa trải dài tới vô tận, chỉ Kỳ Liên Bảo là không thấy đâu. Thời gian trôi đi, Cừu Địch ngày một sốt ruột, không dám chắc chắn như ban đầu nữa, thành bại chuyến đi này phụ thuộc cả vào hắn, hắn mà trở mặt nuốt lời, bọn họ sẽ mất hết.

Đã 11 giờ rồi, vẫn không thấy bóng dáng Kỳ Liên Bảo, nhưng ở cầu thang có tiếng bước chân bành bạch, tiếp ngay đó là Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam thò đầu lên.

" Cừu Địch, loạn rồi, chắc chắn là biết tin tức phía Bắc Ninh rồi." Cảnh Bảo Lỗi nói gấp, mặt lo lắng:

" Mã Béo đang tổ chức nhân thủ đánh nhau." Bao Tiểu Tam bổ xung, mặt mày hớn hở:

Cừu Địch vội vàng điều khiển ống nhòm kéo tầm nhìn lại, vừa nhìn một cái lòng, trong sân nhà khách đã tụ tập mấy chục người, Mã Khai Hoang đang vung tay nói gì đó rất kích động, Hách Lai Vận ở nơi khác dẫn theo mấy chục người chạy tới gia nhập. Cái kiểu công ty gia tộc thế này, bọn họ rất dễ đoàn kết đồng lòng.

" Đi thôi, tới xem thế nào." Cừu Địch vội vàng thu dọn đồ cho vào ba lô du lịch:

" Đừng đi, ở đó loạn lắm!"

Cảnh Bảo Lỗi ngăn cản, nhưng tiếng nói của hắn trong đội ngũ rất yếu ớt, thấy Bao Tiểu Tam và Cừu Địch đã đi rồi, dậm chân một cái rồi đuổi theo.

Ba người cẩn thận tiếp cận nhà khách, phát hiện ra là đám ô hợp, một nửa là đám đầu bếp của Mã Khai Hoang, một nửa là công nhân làm việc trên trấn. Đoán chừng là bị bà nương giục đi đòi tiền công, thế là vừa tới một cái liền bị trưng binh luôn.

Mã Khai Hoang mặt đỏ phừng phừng, tay cầm xích chó đi qua đi lại quát tháo:" Lão tử làm ăn lớn thế này mà thèm nợ vài đồng tiền của bọn mày à? Tiền công sẽ trả ngay bây giờ, có điều hôm nay xảy ra chuyện rồi, đứa nào hôm nay không đứng cùng lão tử, sau này đứng mong kiếm ăn ở trấn."

Câu này không có tác dụng cổ vũ mấy, có người lườm nguýt, có người ngồi bệt xuống đất nhìn, người thì khịt mũi, đối với ông chủ Mã cay nghiệt khắc bạc này, người trong trấn ý kiến nhiều lắm. Ai dám trộm thịt lợn trong bếp của hắn, hắn dẫn chó tới tận nhà tìm, nói thật nhé, ở đây trộm đồ không phải là vấn đề to tát đâu, hồi xưa đừng nói trộm miếng thịt, người ta trộm cả con dê ấy ... chỉ có ông chủ Mã là thứ nhà giàu bất nhân thôi, mỗi cân thịt lợn cũng để bụng, thế là thành vấn đề.

Ông chủ Mã có vẻ cũng nhận ra uy tín của mình không đủ, hô hào bã bọt mép chỉ được vài câu hưởng ứng rẻ tiền, chợt nhìn thấy ba thằng ngốc thập thò, mừng rỡ gọi:" Này, này, Hắc Cầu, Tam Nhi với à thằng mặt trắng kia nữa ..."

Ba người kia đang hóng trò vui, ai ngờ mũi Mã Khai Hoang thính như chó nhận ra, đành đi tới. Ông chủ Mã thuận tay rút gậy sắt dùng để chọc bếp lò đặt vào tay Cừu Địch:" Hôm nay đánh nhau, các cậu dẫn đầu, tôi không bạc đãi các cậu đâu."

" Sao lại là chúng tôi!" Cừu Địch và Bao Tiểu Tam trố mắt:

Mã Khai Hoang kệ phản ứng bọn họ, kéo Cừu Địch ra giới thiệu:" Mọi người nhớ Hắc Cầu không? Hôm đó đánh nhau 300 hiệp với Kỳ Liên Bảo đấy ... Hôm nay tôi bao hết, bếp mở cửa tự do, ăn thoải mái, lát có chuyện, đánh hết sức."

Tiếng hò hét vang động cả sân, đã có người chạy vào bếp rồi, hú như chó sói, người khác không chậm hơn, cho thẳng tay vào nồi vớt thịt ra, trông như đám dã nhân. Mã Khai Hoang xót lắm, nhìn đi nơi khác cho đỡ đau lòng, chỉ ba chàng trai đứng đực mặt ra đó, chửi:" Con mẹ chúng mày toàn lũ không có tố chất, bảo sao bị bọn người thành phố khinh cho ... Hắc Cầu, hôm nay trông cả vào cậu đấy!"

" Khoan, khoan, ông chủ Mã!" Cừu Địch kéo Mã Khai Hoang lại, giả vờ hồ đồ một cách nghiêm túc hỏi:" Đánh cũng được, nhưng mà đánh ai?"

Bao Tiểu Tam ngơ ngác hỏi:" Phải biết đánh ai mới đánh được chứ?"

Câu hỏi rất đơn giản, rất hợp lý, nhưng hỏi cho Mã Khai Hoang đần mặt, đúng rồi, đánh ai nhỉ? Lúc đó Tông Bằng Trình như nổi điên la hét quát tháo đòi triệu tập người, hắn quen nghe lệnh thằng em vợ, khi gọi người tới mới lần đầu tự hỏi, tiếp theo làm thế nào?
Bình Luận (0)
Comment