Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 159 - Chương 159: Thân Bại Danh Liệt. (3)

Chương 159: Thân bại danh liệt. (3) Chương 159: Thân bại danh liệt. (3)

" Đánh nhau với Hoa Hâm!" Mã Béo rốt cuộc cũng nghĩ thông, nghiến răng nghiến lợi nói:

Cảnh Bảo Lỗi giờ là loại không tử tế gì, vờ vịt nói:" Không đúng, chúng ta là cùng một nhà mà."

Mã Khai Hoang có khổ không biết tỏ cùng ai, chuyện bị người ta gài không dám nói ra, mặt thiếu tự nhiên:" Cùng nhà cũng đánh, hai vợ chồng còn đánh nhau mà."

" À, tôi hiểu rồi, tôi có xem tin ..." Cừu Địch làm ra vẻ giác ngộ:

" Vớ vẩn, đừng lan truyền mấy tin đồn bậy bạ." Mã Khai Hoang nạt ngang, hắn sợ nhất chuyện này:

" Không phải, ý tôi không nói tới mấy tin đồn đó, ý tôi là, ông chủ Mã, chú nghĩ tới chưa, chúng ta chơi xẻng sắt, người ta chơi máy vi tính, chúng ta chơi dao phay, người ta click chuột, thế thì đánh nhau kiểu gì?"

" Ý mày là sao?"

" Thì chính là người ta chỉ cần công khai phát ngôn, phim trường đóng cửa, du lịch và đoàn phim không tới nữa, chúng ta toi luôn, họ còn tới đây làm gì? Chú gọi bao nhiêu người tới, không phải lỗ cả đống tiền cơm à?" Cừu Địch đứng ở góc độ ông chủ Mã nói chuyện:

Chát!

Mã Khai Hoang tát một cái, cơ mà không phải tát Cừu Địch mà tự tát mình, thằng này nói đúng, còn chưa xảy ra chuyện đã gọi một đống người tới làm gì? Vừa nghĩ tới đó quay sang nhìn, đám dã nhân đang ăn uống tưng bừng trong bếp, vớ cái gì là ăn cái nấy, thức ăn vương vãi khắp nơi, rốt cuộc ông chủ Mã cũng nổi điên, rống lên:" Đừng ăn nữa, núi vàng núi bạc của lão tử cũng không nuôi được đám giá áo túi cơm bọn mày ... Cút, cút ngay!"

Hắn vừa đấm vừa đá vừa đuổi người, đám đầu bếp và công nhân chẳng ai giận, cười hì hì chạy đi, đến cả bát đũa cũng không bỏ lại. Đến khi đuổi hết người ra khỏi bếp, ông chủ Mã thở phì phò, phát hiện ba thằng Hắc Cầu cũng không thấy đâu nữa, người như bị rút mất xương vậy, ngồi bệt ở cửa cái bếp tan hoang, mặt mày mếu máo, tủi thân vô cùng.

Ở xa hai con chó Đại Dương, Tiểu Dương liên tục giật dây xích, vươn cổ về phía ông chủ Mã kêu ư ử như an ủi chủ. Mã Khai Hoang có chút cảm động, chống tay đứng dậy, cởi xích cho chúng, ai ngờ vừa được cởi xích, bọn chúng lao ngay vào bếp ăn ngấu nghiến, bỏ lại ông chủ Mã đứng đó, khóc không ra nước mắt.

Đúng 12 giờ, vẫn không có động tĩnh gì cả, người tụ tập trong nhà khách ngày một nhiều, toàn là bạn bè thân thích của Tông Bằng Trình, bọn họ đang thương lượng đối sách. Còn hơn nửa là thợ thủ công tới đòi tiền công, lúc này mười mấy huấn luyện viên cưỡi ngựa cũng đã nghe thấy tin đồn, không luyện tập chuẩn bị biểu diễn nữa, kéo tới đòi ông chủ Tông và Hách Lai Vận phải trả lời, hơn nghìn con ngựa ngày ngày tiêu hao thức ăn không phải là trò đùa đâu.

Thế là trấn Truân Binh chẳng ai làm ăn gì được nữa, khắp nơi vì đủ thứ chuyện mà loạn hết cả lên. ... ...

" Liệu hắn có tới không đây?" Tôn Xương Cam ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, miệng lẩm bẩm:

" Thực ra thì hắn tới hay không kết quả vẫn vậy thôi mà." Tạ Kỳ Phong nhàn nhã phân tích:" Hoa Hâm ra tay với Bằng Trình, bước đầu tiên là thả mồi nhử dụ dỗ, phân tán tài chính của hắn. Bước thứ hai là rút củi dưới đáy nồi, khiến tiền của hắn bị mắc kẹt. Sau đó bước thứ ba là chặn nước từ nguồn, ngừng vận hành phim trường một cái là du lịch và quay phim chết theo, trấn Truân Binh quay về bộ dạng cũ, khi đó thì người định ra quy tắc cuộc chơi chỉ còn mình bác nữa thôi. Chuyện khác chỉ là vấn đề tiểu tiết."

" Ha ha ha, người hiểu tôi chính là Tiểu Tạ, đó là cách làm việc của thương nhân, không được trực tiếp nhanh gọn như kẻ xấu." Tôn Xương Cam gật gù:

" Vậy sao bác vẫn coi trọng kẻ xấu đó." Tạ Kỳ Phong chẳng ung dung như bề ngoài, vì điều kiện cuối cùng của giao dịch là, Kỳ Liên Bảo quay về trấn Truân Binh đầu thú, lúc đó Cừu Địch ra sức đảm bảo, bây giờ xem ra hơi khinh suất rồi:

" Kẻ xấu cũng chia nhiều loại lắm, tôi biết một loại có quy tắc, gọi là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, Kỳ Liên Bảo chính là loại này. Theo tôi được biết, công nhân bị đánh thành kẻ ngốc đó bao năm qua được hắn đưa đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc, những người theo hắn đánh nhau bị thương, cũng luôn được hắn tiếp tế."

" Người ngoài nhìn vào nghĩ rằng vì nắm đấm hắn to nhất nên người ta sợ hắn, thực ra không đâu, vì uy tín của hắn không gì lay chuyển được." Tôn Xương Cam cảm thán:

Người ở đỉnh cao tài phú nhìn xuống tầng thấp nhất vẫn có nhãn quang thấu suốt đó, khiến Tạ Kỳ Phong khâm phục.

Tôn Xương Cam cười tự trào:" Kỳ thực đó chính là con người thực sự của tôi ... làm ăn nhỏ bây giờ dựa vào lấy nắm đấm tranh giành mà ra, chuyện làm ăn tốt phải dựa vào quan hệ mới có, làm ăn lớn phải ném tiền mới được, mỗi tầng cấp khác nhau đều có phương thức sinh tồn khác nhau, người không hiểu chuyện này vội leo lên tầng cao hơn chỉ có chết, giống Bằng Trình."

" Tôi tính ra cũng thuộc thế hệ giàu lên đầu tiên, nhớ lại trong số người bạn cũ của mình, từng có tên khùng buộc lựu đạn trên người đi đòi tiền hàng."

Tạ Kỳ Phong bừng tỉnh:" À, tôi hiểu rồi, sở dĩ làm như thế là vì bác muốn đẩy Tông Bằng Trình vào chỗ bội tín bội nghĩa."

" Đúng, rất nhiều người một khi giàu có lên một cái là thay đổi, hắn cũng chẳng ngoại lệ." Tôn Xương Cam nói:

Tạ Kỳ Phong thực sự phục tới không thể phục hơn với bố cục và sự kiên nhẫn của ông già này, từng chút từng chút một bồi dưỡng đối thủ, để Tông Bằng Trình trở thành người giàu có, cảm thấy bản thân như người được chọn, làm gì cũng thành, muốn gì cũng được ... Đến cuối cùng cho một đòn, loại đả kích đó rốt cuộc khiến người ta sụp đổ thế nào, hắn không hình dung được.

" Đó gọi là hưng thịnh bởi cái gì cũng có thể chết vì cái đó, không ai hại hắn cả, do hắn tự chuốc lấy mà thôi." Tôn Cam Xương nói như thể bào chữa cho bản thân:" Bây giờ tôi chỉ còn một điều không xác định được, kẻ xấu hợp cách kia, hắn liều có tới không? Hình như cậu cũng không chắc chắn?"

" Không, tôi rất chắc chắn, nếu hắn là kẻ xấu hợp cách như bác nói, vậy hắn phải tới."

Tạ Kỳ Phong vừa mới dứt lời thì tiếng di dộng cũng vang lên.
Bình Luận (0)
Comment