Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 160 - Chương 160: Thân Bại Danh Liệt. (4)

Chương 160: Thân bại danh liệt. (4) Chương 160: Thân bại danh liệt. (4)

Cách trấn Truân Binh chừng 20 km, phương hương Hồ Dương Phụ cũng có người đang lòng như lửa đốt, chờ đợi chờ đợi đã quá lâu rồi, đây đúng là chuyện dày vò người ta.

Trước tiên là Cao Vũ Điền không chịu nổi xuống xe hút thuốc, không bao lâu Trương Chính Hòa cũng xuống xe, hai người ghé tai thì thầm, chẳng biết thương lượng cái gì.

Đội ngũ tới trấn Truân Binh tráng lệ lắm, có tới hơn 20 bảo an toàn thân đồ đen, lúc nào cũng cảnh giác, không nói không rằng, nhìn biết ngay là hạng chuyên nghiệp, không phải dẫn theo làm màu. Còn có một đội nam nữ lai lịch không rõ, nam đã trên 50, dẫn theo mấy nữ nhân, quái dị vô cùng.

" Rốt cuộc Hoa Hâm an bài thế nào đây?" Trương Chính Hòa nóng ruột hơn nhiệt độ ngoài trời, có điều trong mắt hắn vẫn lo lắm, đám bảo an ăn mặc như xã hội đen kia, nhìn cũng ghê gớm lắm, nhưng một khi đánh nhau thì ăn sao nổi đám thổ phỉ quanh năm vất vả ở mảnh đất khắc nghiệt này, người ta lại còn đông hơn nữa chứ:

" Tôi làm sao biết được!" Cao Vũ Điền bực bội, từ khi Trương Thụy Hà xảy ra chuyện, đôi mắt của Cụ Phong đã bị chọc mù, căn bản không rõ sự thể phát triển ra sao, mà đúng lúc này Cáp Mạn cũng từ chối ủy thác của bọn họ, đâm ra quyền chủ động bây giờ nằm hết trong tay vị trợ lý Hạ của Hoa Hâm rồi:

Hai người mang tâm tư giống nhau, Trương Chính Hòa nhìn trái ngó phải:" Giám đốc Cao, anh nói cô ta muốn mua lại chúng ta là thật đấy à?"

Nếu không thật, e người ta đá một phát xuống xe chứ chẳng mang họ theo, Cao Vũ Điền cay đắng:" Với tình hình trước mắt, đó là kết quả tốt nhất rồi, chỉ sợ người ta không muốn ấy chứ, tới lúc đó toàn bộ đầu tư của chúng ta từ đầu tới giờ vào đây thành con số không ..."

Đang nói dở không ngờ Hạ Diệc Băng cũng xuống xe, tay cầm theo điện thoại, lúc mím môi, lúc có vẻ muốn gọi điện thoại, song nhẫn nại được, nhưng chắc chắn là đang lo âu.

Chuyện gì thế? Chẳng lẽ đến Hoa Hâm cũng không chắc?

Hạ Diệc Bằng thấy hai người kia nhìn mình, vậy mà chủ động lên tiếng:" Các anh đang thắc mắc tôi đợi cái gì phải không?"

Đúng thế, hai người gật đầu.

" Tôi đang đợi Kỳ Liên Bảo quay về đầu thú." Hạ Diệc Băng nghiêm túc nói:

" Ha ha ha ha ..." Trương Chính Hòa vừa nghe đã bật cười, nhưng nhanh chóng nhận ra không thích hợp, vội vàng kìm lại ngay:

Có điều chẳng sao cả, bởi vì ngay Cao Vũ Điền cũng cười:" Chuyện này có khả năng sao? Nếu không phải chúng ta gây áp lực bên trên cảnh sát đương địa có khi chẳng động vào hắn, hắn chẳng phạm phải đại tội gì, không làm mấy thứ giết người phóng hỏa. Còn đánh người à? Tôi theo dõi trấn này đủ lâu, vì tội đó mà bắt hắn có mà bắt nửa trấn."

" Lần này hắn bị bắt vốn uất ức, cho nên mới bỏ trốn giữa chừng, trốn thoát rồi lại quay về đầu thú à?" Trương Chính Hòa chẳng tin vào thứ kịch bản nát đó, thấy ông chủ nói rồi, sẵn một bụng tức phụ họa ngay:

" Vậy các anh có dám đánh cược không?" Hạ Diệc Băng hỏi:

" Cược Kỳ Liêu Bảo về đầu thú à, để tội thêm một bậc ấy à?" Trường Chính Hòa không ưa tính cách cao ngạo của Hạ Diệc Băng giọng mỉa mai:

" Bao gồm cả chuyện tôi sắp tới trấn Truân Binh nữa." Hạ Diệc Băng thêm tiền cược:

" Cược thua thì chúng tôi phải đồng ý thu mua à?" Cao Vũ Điền nói đùa, hay dở gì Cụ Phong cũng là công ty chính quy, làm ăn có chút doanh lợi, đêm vận mệnh công ty ra cược trong vụ tranh cãi miệng lưỡi, quá bằng trò cười à:

" Thực ra với các anh mà nói, được Hoa Hâm mua lại là kết quả không tệ, kỳ thực trong lòng các anh cũng đang lo chúng tôi không nuốt nổi miếng bánh lớn này đúng không? Vậy thì các anh tốn công tốn của một phen chẳng được gì." Hạ Diệc Băng chẳng ngại ngần xé rộng vết thương của đối phương:

" Vậy nếu chúng tôi thắng thì sao?" Cao Vũ Điền hỏi:

" Thắng thì tiếp tục thực hiện phương án của các anh, cùng nhau khai thác phim trường Đại tây bắc, các anh còn có thể nắm giữ cổ phần của Hoa Hâm!" Hạ Diệc Băng rất quyết đoán:

Quá cám dỗ, trước đó hi vọng kết quả tốt nhất là bị thua mua còn được tham gia chia một miếng canh, giờ có cơ hội nắm cả quyền tự quyết, Cao Vũ Điền quên ngay suy nghĩ trước:" Được, quân tử nhân ngôn, tứ mã nan truy, cược!"

Vụ đánh cược này làm Trương Chính Hòa líu lưỡi, hai công ty mà như hai đứa trẻ con giận dỗi.

Mà cũng đúng lúc này di động của Hạ Diệc Băng phát ra tiếng nhạc chuông giao hưởng, cô vừa nhận máy thì ngay lập tức niềm vui đã dâng lên mặt. Cao Vũ Điền thì thâm giật mình đánh thót, chẳng lẽ trùng hợp vậy sao?

Mà đúng là trùng hợp vậy đấy, Hạ Diệc Băng dùng ánh mặt châm chọc đưa ra bức ảnh mà di động thu được, tức thì Cao Vũ Điền, Trương Chính Hòa như cho nhà tang.

" Nếu tôi nói với các anh, chuyện này giống việc hắn vào tù, đều được an bài trước, các anh có tin không?" Hạ Diệc Băng thong thả thu điện thoại lại hỏi:

Hai người kia tất nhiên không tin, nhưng không tin cũng phải tin, Trương Chính Hòa tâm tư mẫn tiệp hỏi:" Giao dịch sao?"

" Đúng, là giao dịch đấy, giống như tôi giao dịch với hai vị vậy."

Hạ Diệc Băng cười vui vẻ, giờ phần thắng nắm chắc trong tay, trong vẻ mặt hưng phấn đó không thấy vẻ kiêu ngạo kiểu cách thường ngày, chỉ có niềm vui ngoài dự liệu.

" Tới rồi ... Tới rồi ..."

Quản Thiên Kiều ở trên tầng thượng nhìn ra thảo nguyên đằng xa, ở đó có chấm đen đang lớn dần, một người một ngựa. Cô dựng ống nhòm tầm nhìn xa, thấy rõ được người tới, hưng phấn báo cho mấy người Cừu Địch.

Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi co cẳng chạy ra ngoài trấn, tới bên rìa trấn thì thở hồng hộc dừng lại.

Hướng chính bắc, người tựa như mới gặp lần đầu, ngựa như rồng, khí thế như cầu vồng, cuốn lên sau lưng bụi mù, một người một ngựa phi nước kiệu.

" Oa, quá ngầu!" Bao Tiểu Tam nhìn thôi đã thấy thú huyết sôi trào:

" Đây mới là nam nhân, một lời hứa đáng ngàn vàng, anh ta mà không tới, tôi có thể hiểu được, nhưng anh ta tới, sao tôi lại thấy bản thân tần thường thế này?" Cảnh Bảo Lỗi như đang làm văn, lần này Kỳ Liên Bảo tới đồng nghĩa với vào tù, tội thêm một bậc, chính vì thế một người một ngựa này mới gây chấn động như vậy:

Cừu Địch không nói gì, chăm chú nhìn con tuấn mã phóng như bay, chớp mắt đã tới cách người y không xa, người trên ngựa kéo cương, con ngựa hí lên hồi dài, vó trước rời mặt đất, nện xuống như thị uy. Nhìn Kỳ Liên Bảo lúc này râu ria như người cổ đại, Cừu Địch cười hỏi:" Ngựa tốt, đâu ra đấy?"

" Trộm chứ đâu ra!" Kỳ Liên Bảo khịt mũi thúc ngựa đi tới vài bước, nhìn ba thằng ngốc đang cười:" Bọn họ đâu rồi?"

" Đợi ở cách trấn 20 km!" Cừu Địch chỉ hướng:

" Nhát vậy sao, thách bọn chúng cũng không dám bạc đãi người anh em của tôi. Cám ơn các cậu bán tôi với giá tốt." Kỳ Liên Bảo quát to vỗ ngựa, con ngựa nhấc vó phóng đi, uy phong tiến thẳng vào tiểu trấn:

" Sao tôi thấy mình hổ thẹn thế nhỉ?" Cảnh Bảo Lỗi lẩm bẩm:

Cừu Địch vội cắt lời:" Thôi đừng nói gì nữa, nếu không tôi còn hổ thẹn hơn."

Thực ra cả ba đều vậy, lặng lẽ quay trở lại trong trấn, chẳng bao lâu nghe thấy có người rú lên:" Kỳ Liên Bảo về rồi!"
Bình Luận (0)
Comment