Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 161 - Chương 161: Thân Bại Danh Liệt. (5)

Chương 161: Thân bại danh liệt. (5) Chương 161: Thân bại danh liệt. (5)

" Kỳ Liên Bảo về rồi ... Kỳ Liên Bảo về rồi!"

Một tên sứt môi lồi rồi vừa trong nhà khách ra, nhìn thấy Kỳ Liên Bảo cưỡi ngựa chạy vào trấn liền giơ tay lên hô lớn, tiếng hô như có ma lực vậy, không ít người quay đầu nhìn, không ít cái đầu từ cửa sổ thò đầu ra, chỉ thấy một người một ngựa, thế tới như gió, chớp mắt phóng ngang qua trấn như sấm giữa trời hạn, làm cả trấn chó chạy gà bay ...

" Ông chủ ... Ông chủ ... Bảo ca về rồi, thế là còn cứu được ..."

Có một tên không biết điều, mừng như phát cuồng chạy vào nhà khách lớn tiếng hô hào. Trong đại sảnh cả một đám nhân viên của ông chủ Tông tức thì im bặt, bất kể người tới từ Tp Bắc Ninh hay bản địa trấn Truân Binh, cái tên đó với họ mà nói đều như sấm nổ bên tai, nhưng bây giờ chẳng ai dám dính líu tới một kẻ bị truy nã.

Còn ông chủ Tông dứt khoát không có tí vui mừng nào khi nghe tin này rồi, đang vung vậy chân tay chỉ tạo tức thì khựng người tại chỗ, như robot hết pin.

" Ông chủ ... Thật đấy, Bảo ca về rồi!"

Chàng trai này là bảo an của nhà khách, nhìn cái mặt ngu ngơ kia chắc là đầu óc cũng không phải thông minh gì cho cam. Diêu Phú Văn nghe thấy vung tay tát "chát" một cái vang dội, còn mắng:" Mày nói linh tinh cái gì thế?"

Bị đánh bất ngờ, bảo an loạng choạng ôm má lùi lại, còn chưa hiểu sao mình bị ăn đòn thì Tông Bằng Trình lúc này đã hoàn hồn, hỏi gấp:" Cậu có tận mắt thấy không?"

" Thấy, Bảo ca tới nhà Kháng Đản rồi, anh ấy mặc áo ba lỗ, buộc áo khoác ở hông, mặc quần jean, giày ống cao, trông oai phong lắm." Bảo an sợ người ta không tin còn miêu tả chi tiết cả cách ăn mặc:

" Cậu nhìn rõ chứ? Chắc chắn là hắn chứ?" Tông Bằng Trình vẫn như cố không tin:

" Tôi nhìn rõ thật mà, sao nhầm Bảo ca với ai được? Ông chủ, Bảo ca về thật rồi." Bảo an khẳng định chắc nịch:

Đúng lúc này khắp đường phố náo loạn, một thớt ngựa từ trong ngõ chạy ra, võ ngựa gõ lọc cọc trên nền gạch. Chẳng biết xảy ra chuyện gì, trên đường phố có rất nhiều cư dân chào hỏi Kỳ Liên Bảo, hắn đi tới đâu, cứ như là người thân lâu ngày gặp lại vậy, vẫy tay chào hỏi, cười rạng rỡ. Người trong đại sảnh cũng nhất tề kéo ra ngoài đường, nhưng Kỳ Liên bảo lại chẳng hề nhìn về phía này lấy một cái, đôi bên như người xa lạ.

Hình như xảy ra chuyện gì rồi thì phải, mọi người sinh nghi, Kỳ Liên Bảo trở về, đáng lẽ phải đứng bên ông chủ Tông chứ?

" A lô ... A lô ... Đội trưởng Trương phải không? ... Tôi là Tông Bằng Trình đây, tôi muốn báo cáo tình hình, Kỳ Liên Bảo về rồi ... Ngay trấn Truân Binh, hắn vừa nghênh ngang đi qua đường chính ... Các anh mau mau phái người tới đi, sắp xảy ra chuyện rồi ..."

Giọng điệu không hài hòa đó vang lên, mọi người không tin nổi nối nhau quay đầu lại nhìn về phía góc đại sảnh nhà khác. Ông chủ Tông đang cầm di động, hẳn là đang tố cáo phạm nhân truy nã, đúng, đó là điện thoại cho cảnh sát, nhìn vẻ mặt lo sợ, ngữ khí gần như van xin đó ... Mọi người đưa mặt nhìn nhau, một ý nghĩ không lành như rắn độc bò đi khắp người.

Tông Bằng Trình vừa mới cúp máy quay đầu lại thì lập tức sững người, Diêu Phú Văn xấu hổ cúi đầu, đám bảo an khách sạn được điều động đột xuất tới thì trông sa sút tinh thần như bị cắt tiền lương thưởng, đám lưu manh trong trấn câm nín nhìn chằm chằm, tựa không còn gì để nói nữa, tất nhiên có khinh bỉ, có căm ghét, những người đó không dám thể hiện ra, quay đần chỗ khác.

Đang lúc sôi máu, Tông Bằng Trình sao chịu nổi những ánh kiểu đó, chát một cái , lại đập vỡ điện thoại.

" Sao nào? Sao nào? Hắn là một tên phạm nhân bỏ trốn, tôi báo cáo cảnh sát bắt hắn thì làm sao? Năm xưa nếu không có tôi cứu hắn thì hắn sớm chết đem nuôi chó rồi ... Còn nghênh ngang diễu võ dương oai ở đây được à? Hắn vênh váo cái gì? Không cần hắn, tôi cũng làm được ... Cho các người biết, tôi không nợ hắn đồng nào hết, không có tôi, liệu có hắn bây giờ không?"

" Tất cả là nhờ tôi, nhờ tôi mà hắn mới có ngày hôm nay, tôi giao trấn Truân Binh cho hắn, hắn làm mọi thứ nát bét hết cả, tôi còn phải chạy về chùi đít cho hắn."

" Hắn không biết điều, thứ vong ân phụ nghĩa, thứ ăn cháo đái bát ..."

Cuồng nộ, không cam lòng, hoảng loạn, đủ các loại tâm tình xấu chủ đạo Tông Bằng Trình tâm trí đã loạn, hắn chửi, hắn, quát, hắn than vãn, hắn kể khổ, hắn khoe công. Hắn nói càng lúc hăng, nói như thể bao biện cho bản thân, không để ý, người lẳng lặng dựa vào tường lẻn đi ngày một nhiều, chỉ còn lại một đám thân thích Tông Bằng Trình khuyên nhủ. Nhưng vô ích, ông chủ Tông nào chịu nghe, đã điên rồi:" Các người bắt hắn cho tôi, thằng chó đó là thứ tai họa, hắn tới gây thêm chuyện cho tôi đây mà ... Đừng đó làm gì, đi đí, hắn chỉ có một mình ..."

Hàng càng điên cuồng, càng quát tháo, càng ra lệnh thì người ở bên cạnh càng ít đi, khi phát tiết phần nào, lấy lại bình tĩnh chỉ còn vài gương mặt u ám thất thần ngồi quanh ...

" Tốt lắm, đúng là kẻ xấu hợp cách, rất giữ chữ tín!" Tôn Xương Cam nhìn màn hình di động của Tạ Kỳ Phong, vui vẻ lộ rõ ra ngoài, hồi lâu không nỡ dứt mắt rời đi:

" Chốn thảo mãng nhiều long xà, người này đúng là nhân vật đáng nể." Tạ Kỳ Phong rộng rãi tán dương, Kỳ Liên Bảo trở về đã đem tới cái kết trọn vẹn cho sự kiện này, tiếc gì vài lời khen:

Tôn Xương Cam khẽ đặt di động xuống, nhưng rồi lại cầm lên xem lần nữa, không có gì nhiều chỉ là cảnh chàng trai cưỡi ngựa đi trên đường phố thôi, góc quay không chuyên nghiệp, không nhạc nền, không có gì hào hùng, vậy mà để lại cho người ta cảm xúc không nhỏ:" Có phải cậu vẫn còn chút băn khoăn với điều kiện giao dịch mà trước đó Tiểu Hạ đề xuất ra?"

" Vâng, một chút ạ, tôi khi đó không hiểu được, vì sao nhất định phải loại bỏ Kỳ Liên Bảo." Tạ Kỳ Phong khiêm tốn nói:

" Thực ra tôi cũng nghĩ rất lâu, mới đầu phát sinh ẩu đả, tôi cũng sơ ý, tôi cho rằng, mấy chục kẻ ô hợp, căn bản không dám đụng tới đội thi công tỉnh cả trăm người ... Kết quả tôi ngã đau." Tôn Xương Cam cười tự trào:" Dùng sức một mình, ngăn cơn sóng dữ, thật đáng nể. Tông Bằng Trình khả năng không ý thức được, vốn lập thân chân chính của hắn ở trấn Truân Binh, Tp Bắc Ninh là cái gì?"

Tạ Kỳ Phong rất biết làm thính giả tốt, đặt câu hỏi đúng lúc:" Là gì ạ?"

" Tín nghĩa ... Nhân vô tín bất lập, nhân vô nghĩa bất hành, tiểu đoàn thể đó dựa vào nghĩa khí mà ngưng tụ lại với nhau, bọn họ sở dĩ đánh đâu thắng đó, chính là vì niềm tin vô điều kiện." Tôn Xương Cam cảm thụ sâu sắc, nếu không phải đích thân trải qua, ai có thể tin chuyện như thế còn tồn tại ở thời đại nói chuyện bằng tiền này:

" Bởi vậy nên có người từng bước dụ hắn từ bỏ tín nghĩa, chuyển hưởng ăn chơi hưởng lạc?" Tạ Kỳ Phong như học sinh ham học:

" Cùng chung hoạn nạn dễ, chia sẻ phú quý khó, từ cổ xưa tới giờ đều thế. Khi Tông Bằng Trình bắt đầu chuyển đại bản doanh tới thành phố Bắc Ninh, nuôi nữ nhân, mua nhà đất, ăn chơi hưởng thụ là đã định sẵn kết cục này rồi, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi ... Nhưng Kỳ Liên Bảo thì khác, có lẽ vì xuất thân của hắn, chịu ơn phải báo, nói là giữ lời, hắn thật hiếm có. Cái gai này tôi đã nghĩ nhiều cách mà không nhổ được." Tôn Xương Cam vừa tức giận lại vừa bội phục, xen chút nuối tiếc:

" Cuối cùng bác vẫn nhổ được đấy thôi."

" Đúng thế, nhãn quang của cậu cao hơn tôi một bậc, ưu điểm của hắn lại chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn, giống như Tông Bằng Trình, phất lên nhờ cái gì thì vong vì cái đó. Nghĩa khí giúp hắn lập nên sự nghiệp rồi cũng hại hắn.

" Dù sao hắn được như ý nguyện rồi, hắn phải cảm kích bác." Tạ Kỳ Phong thay trà, câu chuyện cũng tới hồi kết:" An bài chuyện về sau có cần không ạ? Người của tôi ở trấn Truân Binh có lẽ sẽ giúp được."

" Ồ không cần nữa đâu, tôi muốn hủy lòng người nơi đó, thế đã là đủ rồi, từ nay về sau, Tông Bằng Trình sẽ nửa bước khó đi."

Tôn Xương Cam hờ hững nói, cũng chung một suy nghĩ, hôm nay mọi việc kết thúc rồi.
Bình Luận (0)
Comment