Chương 162: Không từ mà biệt. (1)
Chương 162: Không từ mà biệt. (1)
Một cọc tiền khẽ đặt trên ngưỡng cửa một căn nhà đất cửa gỗ.
Đó là nhà Nhị Bì, cái tên lưu manh đường phố đó tới giờ vẫn còn bị giam giữ, nhưng nơi bị giam còn tốt hơn nhà của hắn, nhà chỉ có bốn bức tường, đồ đạc gần như chẳng có gì. Cha hắn hành động bất tiện, ngồi ở ngưỡng cửa phơi nắng, áo thì cũ, đầu tóc bẩn thỉu, trông như ăn mày.
" Thằng bé này, về làm cái gì?" Ông già mở mắt ra, cánh tay như vỏ cây run run cầm lấy tiền, gương mặt đờ đẫn:
" Cháu về thăm bác." Kỳ Liên Bảo tới gần hơn, châm cho ông già điếu thuốc:
" Được rồi đi mau đi, cảnh sát sẽ tới bắt cậu đấy." Ông già biết ăn cây nào rào cây đó:
" Vâng, cháu đi ngay ... Bác Bì, bác bảo trọng, Tam Oa chẳng bao lâu sẽ về thôi.
" Ừ ... Có nó hay không thì cũng thế thôi ... Thằng bé này ..." Ông già trả tiền lại cho Kỳ Liên Bảo:" Thôi cầm đi, trên đường có cái mà tiêu."
" Bác đừng lo, cháu có chuẩn bị rồi, bác cứ cầm đi ... Nhị Bì theo cháu chẳng học được cái gì hay ho, cháu có lỗi với bác." Kỳ Liên Bảo không nhận tiền, nói một câu cho ông già yên tâm, cởi áo khoác da buộc bên hông ra, đắp lên chân ông già, đi mấy bước lại quay đầu nhìn, ra tới ngoài khép cảnh cửa sân làm bằng cúi lại:
Trên tường bao, đầu ngõ, có hơn trăm người, cả đám đông có nam có nữ, bọn họ lặng lẽ nhìn Kỳ Liên Bảo đi, trong số đó có người từng gặp mặt một lần, có người tôn trọng hắn, có người sợ hắn, có người từng chửi bới hắn. Đối diện với đủ thứ ánh mắt phức tạp, đủ khiến người kiên cường nhất phải bất giác né tránh, Kỳ Liên Bảo vẫn thản nhiên bước đi, vì hắn thấy, việc làm của mình lần này, không có gì thẹn với lòng.
" Bảo ca, Bảo ca ... Anh đi mau lên, cảnh sát tới ngay đấy." Một người mặc đồ bảo hộ lao động chạy tới, nhét tiền vào tay hắn, đó vốn là lái xe tải trong đội xe, giờ thất nghiệp rồi:
" Tôi không đi được đâu." Kỳ Liên Bảo vỗ vỗ bả vai người anh em này, đẩy tiền trả lại:" Đừng thương tâm, có cái xe tải, lo gì thiếu miếng cơm."
" Liên Bảo, đi mau đi ..."
" Bảo ca ..."
Đám lái xe, bảo an ngày trước vừa chạy khỏi nhà khách xô đẩy đám đông vây quanh, tụ tập bên cạnh Kỳ Liên Bảo, liên tục thúc giục hắn. Không kịp nữa rồi, còi cảnh sát đã vang lên, cư dân ở phố Bắc như vô tình chặn mất sẽ cảnh sát, cảnh sát cũng không vội, đỗ xe ngoài đám đông.
Gần rồi, càng lúc càng gần ... Gần lắm rồi, tấm biển Lẩu Tứ Xuyên ở trước mắt, biển chẳng cũ chẳng mới, nhà hàng chẳng to chẳng nhỏ. Đứng trước cửa là bác gái chưa tới mức già, mang theo gương mặt trải hết phong sương cuộc đời, Ngụy Xuân Hoa nhìn Kỳ Liên Bảo ngập ngừng từng bước đi tới, tức thì cảm xúc ngổn ngang, nghẹn ngào không nói thành lời.
Đến rồi, Kỳ Liên Bảo cởi ba lô ra, quỳ thẳng đứng trước mặt Ngụy Xuân Hoa.
" Con à, con sao thế này?" Ngụy Xuân Hoa cuống lên đỡ lấy hắn:
" Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi ... Dì coi cháu như con, cháu lại hại anh Hồ Lôi, tại cháu dẫn con trai dì đi đánh nhau, cháu hại anh ấy thành thế này . ." Bao năm qua những lời này nén chặt trong lòng hắn, nói được vài câu đã nghẹn lại:
" Con à, dì chưa từng trách con, Hồ Lôi có phải trẻ con gì mà bảo bị người ta dụ dỗ, nó dại thì nó phải chịu thôi. Bao năm qua con đưa tiền, đưa nó đi khám bệnh, trọn tình trọn nghĩa lắm rồi. Dì sao trách con được." Ngụy Xuân Hoa gạt nước mắt, muốn đỡ Kỳ Liên Bảo, không đỡ lên được:
" Cháu biết ... Nhưng anh Hồ Lôi không tỉnh lại, cả đời cháu không yên ... Dì, số tiền này để cho anh Hồ Lôi chữa bệnh, cháu phải đi đây, cháu không giúp gì được cho trong nhà nữa ... Nếu khi cháu ra, dì vẫn nhận cháu, sau này cháu dưỡng lão để tang cho dì ..."
Kỳ Liên Bảo cung kính dập đầu ba cái, đặt ba lô vào lòng Ngụy Xuân Hoa, bà kêu to ôm lấy hắn, nước mắt chảy mãi không thôi.
Hít sâu một hơi kìm ném nước mắt, Kỳ Liên Bảo đứng dậy. Quản Thiên Kiều và Cừu Địch cùng đỡ lấy Ngụy Xuân Hoa giữ lấy bà, Ngụy Xuân Hoa đã khóc tới mất kiểm soát rồi, miệng cứ không ngừng kêu, con à, sao con ngốc thế, lần này về là phải ngồi tú đấy ... Người xung quanh phần đông xem náo nhiệt, nhìn Ngụy Xuân Hoa khóc thương tâm như thế, không ít người mắt đỏ hoe.
Đi rồi, đám đông lần này tự đồng nhường đường, con đường còn lại chỉ có mấy chục mét thôi, vì điểm cuối có chiếc xe cảnh sát đang chờ.
Kỳ Liên Bảo đi một bước lại quay đầu một lần, tựa hồ có tâm sự chưa dứt, tựa hồ trông đợi nhìn thấy cái gì đó, có điều hắn phải thất vọng rồi, cô gái hắn ngày nhớ đêm mong, vẫn như trước kia không muốn thấy hắn ... Hắn cắn răng bước nhanh hơn. ... ...
" Nội dung giao dịch là như thế này ..." Trong chiếc xe dẫn đầu đội ngũ đang tăng tốc chạy về trấn Truân Binh, Hạ Diệc Băng giải thích cho hai người ngồi sau:
" Chúng tôi dùng chữa trị y tế tốt nhất cho Hồ Lôi, thêm vào bồi thường dân sự vụ án cũ, đổi lại việc hắn trở về đầu thú."
Chuyện này thực ra là nhờ nhân viên của Thương vụ Cáp Mạn nhìn thấu bố cục của Hoa Hâm đề xuất ra phương án này, Hạ Diệc Băng trước đó nhận định là không thể, có điều bây giờ xem ra lại đạt được kết quả hoàn mỹ nhất.
" Lợi hại!" Trương Chính Hòa cho rằng mình đã nhìn thấu tính toán của Hoa Hâm:" Kỳ Liên Bảo đầu thú một cái, Tông Bằng Trình ở nơi này liền bị cô lập, hắn nói gì cũng không ai nghe. Nếu mà để người ta biết kết cục của Kỳ Liên Bảo do hắn gây ra nữa thì càng không mặt mũi nào kiếm ăn ở trấn Truân Binh."
" Đúng là Hoa Hâm, trình độ hơn người một bậc!" Cao Vũ Điền khen lấy khen để:
" Ha ha, được các anh khen làm tôi vinh hạnh lắm, có điều chuyện thu mua, các anh suy nghĩ thế nào rồi?" Hạ Diệc Băng được đà lấn tới:
Nếu như Hoa Hâm quét sạch trở ngại, có được cơ sở phim trường thế này, Cụ Phong về sau muốn nhúng tay vào cũng khó, huống hồ bọn họ còn dùng phương thức không vẻ vang gì mua chuộc người đối phương, chuyện hợp tác là điều không dám nói tới nữa.
Để đối phương mua lại cũng là chuyện tốt, xét về lợi ích kinh tế, cơ mà nói thế nào thì đang đường làm chủ, giờ thoắt cái trở thành người làm công cho người ta, Cao Vũ Điền quanh co:" Trợ Lý Hạ, Bằng Trình không còn là uy hiếp nữa, tựa hồ Hoa Hâm cũng đâu cần gì chúng tôi, thiếu gì công ty điện ảnh muốn hợp tác với các vị."
" Đúng thế, nhưng người hiểu được trấn Truân Binh lại chẳng có là bao, hai anh dù sao cũng đi trước người ta một bước mà, tìm người khác, chưa chắc đối phương thích ứng nổi tình hình ở đó. Thẳng thắn mà nói nhé, tôi xem thường hành vi của các anh, nhưng tôi không ngại hợp tác với các anh, phim ảnh dù sao cũng là sở đoản của chúng tôi. Chúng tôi cần đoàn đội biết làm ăn, hiểu biết phim ảnh, hiểu biết về trấn Truân Binh, nhân phẩm cũng không thể tốt, nếu không dễ thua thiệt."
" Hai anh thì thuộc loại không chịu thua thiệt." Hạ Diệc Băng kết luận như xoáy vào tim:
Hai người Cao Trương mặt đỏ rát, có điều đúng là bản sắc người làm ăn, đợi mấy phút sau Hạ Diệc Băng quay đầu lại, cả hai cùng gật đầu.