Chương 163: Không từ mà biệt. (2)
Chương 163: Không từ mà biệt. (2)
Xe cảnh sát chỉ còn cách mấy bước thôi, khi Kỳ Liên Bảo đứng lại, đồn trưởng Mã Chính Giai từ trong xe đi ra, không ngờ nói một câu:" Cám ơn Liên Bảo, cậu cho tôi thể diện lớn đấy."
Với năng lực của đồn công an Trấn, nhân thủ chưa tới 30 người, xe cảnh sát ba cái thì một đắp chiều thường xuyên, súng chỉ có hai khẩu, muốn bắt được tên tội phạm truy nã này là bằng không. Vậy mà ông ta không ngờ Kỳ Liên Bảo gọi điện báo hắn sẽ đầu thú. Lúc tới thì mừng phát cuồng, giờ nhìn cư dân láng giềng đầy đường, cảm xúc ông ta có chút phức tạp.
" Tôi cũng gây cho các anh không ít phiền toái, lần này coi như trả ơn!" Kỳ Liên Bảo giọng khàn khàn, hai tay đưa về phía trước:
Mã Chính Giai ra hiệu, hai cảnh sát khác đi tới, một người canh chừng, người kia cẩn thận còng tay Kỳ Liên Bảo lại, lúc này tất cả mới thực sự thở phào, xác thực là bắt được tên này rồi.
Kỳ Liên Bảo cúi người chui vào xe, chợt nghe thấy tiếng gọi, hắn cứng người, đầu gian nan quay lại, hai mắt thoáng đờ đẫn.
Người chạy tới không ngờ là Hồ Diễm Hồng, vẻ mặt kích động, hét lên:" Anh Bảo ..."
" Dẫn anh trai em và mẹ em đi đi, có người sẽ tới đón em." Kỳ Liên Bảo hét to, gương mặt cứng cỏi giần giật, đau khổ không chịu đựng nổi:
Hồ Diễm Hồng chẳng biết làm thế nào, đầu tóc bù xù, cứ thế bất chấp người khác bên cạnh, chạy tới ôm lấy Kỳ Liên Bảo, khóc nức nở, tình cảm dồn nén bao năm biết hết thành nước mắt chảy ào ạt, khóc muốn làm đất trời đổi sắc. Kỳ Liên Bảo cúi xuống, muốn lau nước mắt cho cô, ai ngờ cái mặt vừa hạ xuống vừa tầm ăn ngay một cái tát đanh gọn, tiếp đó là đá hắn tới tấp:" Anh về vì cái gì, vì cái gì? Anh còn ngốc hơn anh trai tôi ... Tôi biết anh bị ép, vì sao anh lại sống như vậy, con người anh làm sao thế ... Sao anh không chạy, chạy xa vào ..."
Đồn trưởng Mã hít hơi như ê răng, đang khó xử, chuyện này cản không được, may mà Quản Thiên Kiều kịp chạy tới, vừa kéo vừa an ủi, ông ta sợ đêm dài lắm mộng, giục:" Lên xe đi!"
Mấy nữ nhân khác cũng tới giúp giữ lấy Hồ Diễm Hồng, thương hại cô gái này. Vài người nhìn về phía nhà khách, Kỳ Liên Bảo đâu phải chưa từng bị bắt đi, nhưng đều giải quyết được hết mà, lần này phía nhà khách trống không.
Kỳ Liên Bảo lấy tay quệt qua loa nước mắt, hét lên:" Diễm Hồng ... Kiếp sau anh sống đáng hoàng sẽ về cười em."
Hồ Diễm Hồng bị người ta giữ, khóc càng to, khi cảnh sát quay đầu sắp rời đi, cô thình lình vùng thoát khỏi tay mọi người, đuổi theo tức giận đập cửa kính xe, ngã xuống, lại bò dậy đuổi theo ... Xe cảnh sát hơi khựng lại rồi tăng tốc, Hồ Diễm Hồng cứ hét cứ đuổi, tới khi ngã xuống, nước mắt nước mũi đầm đìa, nhìn xe cảnh sát ngày một đi xa ...
Về sau đồn trưởng Mã Chính Giai không chỉ một lần giải thích vì sao hôm đó lòng dạ sắt đá như vậy, nguyên nhân vì Kỳ Liên Bảo không cho dừng xe. Có điều lời giải thích đó chẳng ai tin, cũng chẳng cách nào chứng thực, bởi vì ngày hôm đó có xe của Hoa Hâm đón cả nhà Hồ Diễm Hồng đi, nghe nói là ở thủ đô có chuyên gia ngoại khoa tim não muốn phẫu thuật cho Hồ Lôi. Đến khi đi hai mẹ con mới mơ hồ đoán ra nguyên cớ, khóc tới nhũn người.
Cũng ngày hôm đó Hoa Hâm và chính phủ trấn, đồn công an trấn nối nhau tới những nhà công nhân năm xưa tham gia ẩu đả bị thương tật, bồi thường mỗi người 5 vạn. Tranh cãi kiện tụng kéo dài, mọi người vốn chẳng hi vọng gì chuyện bồi thường nữa rồi, 5 vạn ở nơi này là khoản tiền lớn lắm, thù oán theo đó mà tiêu tan.
Có điều thứ phải tới vẫn tới, tin tức đóng cửa phim trường chính thức công bố, thi công gác lại, mất đi đoàn làm phim và khách du lịch, trấn Truân Binh trở nên tiêu điều với tốc độ chóng mặt.
Đám tiểu thương nơi khác đến chạy hết trong một ngày, vận chuyển sụp đổ, không ai mang hàng tới bán nữa, ngay cả vật dụng hàng ngày cũng thành vấn đề, vài ngày sau trong trấn phát sinh sự kiện tập thể đòi lương, công ty Bằng Trình đã mắc kẹt hết tiền vào các hạng mục, giờ vài chục vạn tiền lương công nhân thôi cũng thành cọng cỏ cuối cùng đè chết.
Nghe nói đội ngựa dẫn cả đàn ngựa vào chiếm cứ nhà khách đòi tiền, cả nhà Tông Bằng Trình cùng thân thích không dám thò mặt ra, chạy hết tới trấn Truân Binh. Thế là nhà khách gặp họa, từ cái lớn tới chăn đệm, TV, tới cái nhỏ như bát đũa đều bị cư dân cướp sạch. Từ nơi khách lúc nào cũng chật kín, vài ngày thôi thành bãi rác khắp nơi là phân ngựa.
Rất nhanh truyền ra tin ông chủ Tông thiếu nợ bỏ trốn, cái trấn nhỏ trên bờ sinh tử tồn vong thì Hoa Hâm tuyên bố tái khởi công khu nghỉ dưỡng, tuyển nhân viên đương địa, còn thành lập công ty môi giới phim ảnh, thu gom người có kinh nghiệm diễn xuất ... Thế là chỉ trong một đêm mọi thứ thay đổi, người báo danh không dứt ... Tất cả những gì thuộc về Bằng Trình, giờ thuộc về Hoa Hâm.
" Du lịch quốc tế Hoa Hâm vấn đề nội bộ trùng trùng, cựu giám đốc Kim Ngạn Quốc bị công ty tố cao vào tù ..."
" Nhà đầu tư Trang viên tái ngoại Tp Bắc Ninh bỏ trốn, có lẽ liên quan tới viên giám đốc vào tù của Hoa Hâm ..."
" Hoa Hâm công bộ dự toán năm sau, lập kế hoạch đầu tư 500 triệu vào hạng mục Phim trường Đại tây bắc, muốn biến nơi này thành hạng mục điện ảnh lớn nhất Châu Á ..."
" Sản nghiệp địa ốc Tp Bắc Ninh nhập đông sớm, trong một ngày ngân hàng khởi tố bốn công ty nhà đất ..."
Từng trang, từng trang tài liệu được Tạ Kỳ Phong lật qua trên máy tính bảng, hoặc là tin tức trên mạng, hoặc là báo giấy, sắp xếp theo trục thời gian, ghi chép câu chuyện xảy ra liên tục trong 20 ngày qua. Sự phồn vinh của trấn Truân Binh yếu ớt tới không ngờ, nơi đó đừng nói kiên trì một tháng, chỉ một tuần thôi đã xảy ra sự kiện đập phá cướp bóc, nhiều cư dân hung hãn còn tổ chức đội ngũ bao vây sản nghiệp của Bằng Trình ở thành phố Bắc Ninh.
Chưa tới hai tuần, chính phủ địa phương xưa nay như vô hình phải ra mặt liên hệ với Hoa Hâm, mong mở lại phim trường Đại tây bắc, cứu trấn khỏi nguy cơ sụp đổ.
Hoa Hâm rất thông minh, không lấy tư thái kẻ thắng cuộc vênh váo quay lại trấn Truân Binh, trái lại tự coi mình là oán phụ, ra sức khóc lóc, nào là đầu tư thu lợi thấp, hoàn cảnh trị an kém, thế lực địa phương xâm phạm lợi ích, bọn họ đang cân nhắc rút lui hoàn toàn ...
Nếu mất đi nguyên biên chế trấn thì thành phố không biết bao nhiêu lãnh đạo đi ăn cát hết, thế là chính phủ thành phố hoạt động tích cực chưa từng có, đưa ra vô vàn điều kiện ưu ái ... Hoa Hâm miễn cưỡng quay lại mảnh đất dữ.
Tạ Kỳ Phong cười, trong thao tác thương nghiệp cực lớn này, nếu không phải người trong cuộc, không thấy ảo diệu trong đó. Phen này chỉ riêng phần ưu đãi thuế thu và đầu tư công trình công cộng, Hoa Hâm đã kiếm đủ rồi, dù sao phim trường là sản nghiệp mới nổi, lùi lại vài năm trước chưa kiếm tiền được như thế.