Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 164 - Chương 164: Không Từ Mà Biệt. (3)

Chương 164: Không từ mà biệt. (3) Chương 164: Không từ mà biệt. (3)

Lại lật qua trang nữa, Tạ Kỳ Phong tiếp tục cười, Đường Anh lái xe cũng cười theo.

Đoán chừng là do Truyền thông Cụ Phong trải đường trước đó, cái gì mà đại bản doanh phim nát, nồi lẩu thập cẩm phim rác, tiêu đề từa tựa như vậy đã tràn ngập các kênh tin tức giải trí trên mạng, tỉ lệ đọc rất cao. Các trang web phát huy tố chất nghề nghiệp không có tiết tháo của mình, biến Phim trường Đại tây bắc thành nơi sản xuất phim nông thôn, phim dân quốc, phim kháng Nhật, phim ái tình, bôi nhọ hết lần này tới lần khác, giờ e cả người chẳng quan tâm mấy phim ảnh cũng biết, Phim trường Đại tây bắc là nơi chuyên quay phim rác.

" Mấy tin bên lề kiểu này hot nhất, tỉ suất người xem cao hơn hẳn mấy tin chính thức." Đường Anh đánh giá:

" Hai nhà đó hợp tức đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà." Tạ Kỳ Phong đóng máy tính bảng lại:

" Có điều như thế thì danh tiếng của phim trường Đại tây bắc quá kém, sau này họ xoay chuyển tình thế ra sao đây?" Đường Anh có chút tò mò, chuyện chuyên nổi tiếng bằng đường bôi nhọ bản thân thế này thật hiếm có:

" Tinh túy lại nằm ở đó đấy, tin xấu luôn lan truyền nhanh hơn mà, chuyện tốt chưa ra khỏi nhà, chuyện xấu truyền khắp ngõ, đó là điều thứ nhất. Bây giờ công chúng ai cũng nghĩ Phim trường Đại tây bắc là nơi sản sinh phim rác, song với người trong nghề, họ sao có cái nhìn đơn giản như vậy được ... Họ sẽ nhận ra nơi đó nhân công thấp, địa điểm độc đáo, dù sao một bộ phim có hay không chẳng phải do địa điểm quay phim định đoạt. Thứ ba, nếu như làm phim không phải vì muốn kiếm tiền, mà là muốn rửa tiền thì ha ha ha ... Còn đâu tốt hơn?" Tạ Kỳ Phong nói cùng tiếng cười dài:

Đường Anh rùng mình, không dám nghĩ sâu hơn, nghề nào cũng vậy, khi thực sự dẫm chân xuống nước mới thấy sâu không thấy đáy. Riêng vụ làm ăn này của Cáp Mạn, cuối cùng thu được bản hợp đồng hợp tức tư vấn, điều tra, an toàn, lập kế hoạch thương vụ, kim ngạch mỗi năm là 200 vạn. Đường Anh tới giờ vẫn chưa tỉnh hẳn từ hưng phấn được chia phần trăm trong đó.

Giờ chẳng còn gì để nói nữa, toàn thắng rồi, Hoa Hâm công khai hợp tức với Cáp Mạn đã truyền khắp giới điều tra thương vụ thủ đô, dù sao, ở lĩnh vực này, hợp đồng trên 100 vạn hiếm thấy lắm.

Khi sắp rời địa phận tỉnh, xe đi vào khu nghỉ ngơi, hai người dừng lại ăn uống, đổ xăng, không lâu sau lên đường. Lần này đổi người lái, Đường Anh cảm kích, lái xe liên tục mấy tiếng, cô hơi mệt rồi, Tạ công công ở mặt tình cảm nam nữ khô khan chút, chứ ở phương diện khác không chê trách được.

Mục tiêu không còn xa nữa.

" Còn hơn 100 km là tới Bác Ninh rồi, Tiểu Đường, cô thấy đội ngũ kia thế nào?" Tạ Kỳ Phong hỏi:

" Ngoài dự đoán, bọn họ có vẻ thực sự hợp nghề này." Rút kim nghiệm lần trước, Đường Anh không rút người nghề ngay, ba tuần tiếp theo đó thuê phòng khách sạn ở thành phố Bắc Kinh cho bốn người kia, tiếp tục theo dõi sự thể phát triển để kịp phản ứng khi có chuyện gấp, rốt cuộc không có việc gì phát sinh, bọn họ chẳng khác gì được đi nghỉ dưỡng một chuyến:

" Vậy tôi giao họ cho cô nhé!" Tạ Kỳ Phong bất ngờ đề nghị:

" Giao, giao cho tôi sao?" Đường Anh sửng sốt, nhất thời chẳng nghĩ được cái gì:

Tạ Kỳ Phong hiển nhiên đã có tính toán từ trước, thong thả giải thích:" Đúng, giao cho cô đấy. Nếu là vài năm trước thì tôi không nỡ đâu, ba chàng trai kia tuy là vô tình nhặt được, nhưng Quản Thiên Kỳ là gián điệp thương nghiệp hàng thật, mấy năm qua không ít việc điều tra thương nghiệp ở vùng ngoài do cô ấy tiếp nhận. Tinh thông ngôn ngữ máy tính, từng làm phát triển phần mềm ở công ty thông tin, cực kỳ am hiểu trang bị gián điệp ... Đó là quân bài chủ lực trong tay tôi đấy, ý cô sao?"

" Nhưng, nhưng giao cho tôi là thế nào? Không phải do công ty tuyển dụng họ à?" Đường Anh rốt cuộc vẫn là người học pháp chế, đầu óc hơi cứng nhắc, với lại sao chuyện tốt này rơi lên đầu mình được?

Phải biết rằng Hoa Hâm không chỉ một lần thăm dò về mấy "gián điệp" đỉnh cấp của bọn họ, trong mắt công ty điều tra thương nghiệp khác, bốn người đó cũng là thứ hàng đang hot, công ty phải trọng dụng bọn họ chứ, sao lại giao cho cô? Cảm giác giám đốc Tạ có thâm ý. Đường Anh không dám gật bừa.

Vừa trải qua một sự kiện đầy rẫy gian trá lừa lọc như thế, cô không có chút nghi ngờ nhân sinh nào mới là lạ.

" Công ty chúng ta là một công tay điều tra thương vụ hợp pháp, làm sao có thể thuê gián điệp thương nghiệp, cô nói có đúng không?" Tạ Kỳ Phong quay sang nhìn Đường Anh: " Phương thức bình thường là thế này, tôi chỉ giảng giải một lần thôi."

Đường Anh vội hít thở sâu, ngồi thẳng người chăm chú lắng nghe.

" Bí mật lớn nhất của công ty điều tra thương vụ không phải là bí mật của khách hàng, cũng không phải là thủ đoạn điều tra, mà là công ty đó có thể lãnh đạo bao nhiêu nhân viên điều tra. Năng lực của nhân viên điều tra ảnh hưởng trực tiếp tới lợi nhuận của công ty. Bí mật lớn nhất của nghề này là, phàm người lộ diện đều không làm việc, người làm việc thực sự không bao giờ lộ diện."

Ồ, Đường Anh chợt biết vì sao mình luôn ở tầng chót của công ty, chỉ có thể nhìn người khác nhận hợp đồng làm ăn, nhận phần trăm, cô thì ngoài vài đồng lương chẳng cách nào kiếm thêm. Giờ xem ra, các vị chủ quản ở công ty, đặc biệt là đám dân bản địa thủ đô, hẳn là đều có nhân viên điều tra ngoại vi phục vụ cho họ.

" Bởi thế yếu tố quyết định thành công là kênh tin tức, mà kênh tin tức này lại quan trọng ở chỗ, nắm được bao nhiêu gián điệp thương nghiệp ẩn mình kia. Cô có muốn bắt đầu từ họ không, tự gây dựng mạng lưới tin tức của mình ... nói không chừng vài ngăm sau cô có thể giống như tôi, dùng tài nguyên trong tay mặc cả với người ta." Tạ Kỳ Phong gật đầu cổ vũ:

Gương mặt Đương Anh sáng lên hưng phấn, hoa hồng từ vụ làm ăn ở trấn Truân Binh bằng với tiền lương mấy năm của cô, cô cảm giác được tiếng tim đập trong lồng ngực. Đường Anh đưa một tay đặt lên ngực, đúng là đập rất mạnh muốn nảy ra ngoài, chỉ có điều cô vẫn hồ nghi:" Nói như vậy, tức là tôi phải trả lương cho họ à?"
Bình Luận (0)
Comment