Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Không Từ Mà Biệt. (5)

Chương 166: Không từ mà biệt. (5) Chương 166: Không từ mà biệt. (5)

Nghe ra rõ ràng Đường Anh không tin, Bao Tiểu Tam càng tức:" Đã bảo về quê là về quê mà, tối qua nó nhận được điện thoại từ trong nhà, nói cô giáo nó bảo là Nhất Trung gì đó, giáo viên thống nhất tuyển sinh, thế là nó hớn hở chạy mất ... Chị đừng nhìn tôi, tôi đã ra sức giữ nó lại rồi, về cái huyện thành làm giáo viên kiếm hai ba nghìn làm chó gì, sao sướng bằng làm gián điệp trộm gà bắt chó ... Á ... Hai tháng kiếm mười vạn, nhưng cái thằng đần đó thích làm giáo viên ... Sợ bố sợ mẹ sợ vợ không sợ, đi sợ cô giáo, lon ton chạy về ... Á ..."

Kệ cho Quản Thiên Kiều ở dưới bàn đá liên tục, Bao Tiểu Tam vẫn nói hết, cứ như không nói thì hắn bị lửa giận thiêu cháy vậy.

" Cậu ta về làm giáo viên thật à?" Đường Anh hỏi Quản Thiên Kiều:

" Vâng, anh ấy nói, bây giờ cơ hội vào biên chế, làm công việc đàng hoàng không nhiều, muốn về thử." Quản Thiên Kiều cười méo xẹo:

" Vậy chuyện liên quan tới công ty ..." Đường Anh mập mờ hỏi:

Quản Thiên Kiều nhìn Cảnh Bảo Lỗi, Cảnh Bảo Lỗi đành nói:" Cậu ấy bảo Cáp Mạn không muốn tuyển người đáng hoàng, cậu ấy không muốn làm gián điệp thương nghiệp!"

" Đúng, cái nghề này còn khốn nạn hơn bọn bán bảo hiểm." Bảo Tiểu Tam nói một cái thấy khách sắc mặt không vui, vội giải thích:" Cừu Địch nói, nó nói, không phải tôi, tôi vô sỉ lắm, rất thích hợp với nghề này."

Đường Anh vừa sầm mặt, nghe thế lại bật cười rồi lúng túng nhìn Tạ Kỳ Phong nãy giờ không nói gì. Tạ Kỳ Phong hỏi Cảnh Bảo Lỗi:" Bảo Lỗi, cậu thì sao? Tôi mang hợp đồng tới đây, câu muốn vào công ty làm việc lương tháng ba nghìn, hay vẫn như cũ, nhận nhiệm vụ, kiếm thù lao có tính khiêu chiến."

" Tôi ..." Cảnh Bảo Lỗi luôn do dự, nhìn hai người bạn:

Bao Tiểu Tam vỗ bàn quyết luôn:" Chắc chắn là làm cùng chúng tôi rồi, Bảo Đản, nói cho mày biết, mày mà dám đi, cẩn thận tao đánh mày."

" Sao lúc Cừu Địch đi, cậu không đánh?" Cảnh Bảo Lỗi vặn:

Bao Tiểu Tam bẽ mặt:" Tao đánh không được nó, nhưng đánh mày thì không thành vấn đề."

" Cậu trừ bắt nạt tôi ra thì còn làm được cái gì nữa." Cảnh Bảo Lỗi có vẻ kìm nén lâu rồi, rốt cuộc cũng bùng nổi, đứng bật dậy:

" Ê, ê, mày nhìn lại con người mày xem, nói đùa thôi cũng không được, tao đánh mày làm cái gì? Mọi người đi hết cả thì còn mình tao có ý nghĩa gì chứ? Tao cũng không làm ..."

Chát! Bàn tay nhỏ nhắn vỗ lên bàn, Quản Thiêu Kiều đanh mặt lại:" Đừng cãi nhau nữa, không thấy phiền à?"

" Cậu ta nói trước!" Cảnh Bảo Lỗi chỉ Bao Tiểu Tam:

" Cái gì mà tao nói, chính bọn họ hỏi." Bao Tiểu Tam chỉ Đường Anh:

" Câm mồm!" Quản Thiên Kiều dùng cả hai tay vỗ bàn:

Hai người tuy im rồi, nhưng vẫn trừng mắt với nhau, Quản Thiên Kiều là người dẫn đội có chút xấu hổ, nhưng làm được gì, mà chính cô đang bực đây này, tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa, nói đi là đi! Cô trút giận vào ai đây?

Tình trạng này bị Tạ Kỳ Phong thấy hết, đây chính là dấu hiệu lòng người tan rã. Có điều hắn không biểu thị tì, cười nói:" Ăn thôi, trái đất không xoay quanh bất kỳ ai, có công việc thì sợ gì không có người làm."

Thế là bữa cơm đó tiếp tục trong không khí trầm mặc, sau bữa cơm trả phòng khách sạn, bọn họ ngồi xe của Tạ Kỳ Phong cáo biệt mảnh đất tái ngoại, tuy túi tiền đầy ắp, nhưng lại thiếu đi sự vui vẻ thường ngày ...

Có một điều đoàn người Tạ Kỳ Phong rời Tp Bắc Ninh không biết, cùng ngày họ đi, trại giam số một, cũng có một nhân vật liên quan tới sự kiện chấn động vừa rồi, nhưng có điều hắn đã bị bỏ quên. Giống như ông chủ Tông Bằng Trình vì thiếu nợ qua nhiều phải bỏ trốn, chẳng ai quan tâm cuộc đời hắn thế nào.

Hành lang trại giam là những chiếc xe đẩy chất đống như núi, ròng rọc vẫn còn kêu vẫn còn kêu kèn kẹt, mỗi khi tới phòng giam cửa sắt thẫm màu, quản giáo thuận tay ném thứ trên xe tới cửa. Nghi phạm nhốt trong phòng chưa phán quyết không có thời gian gặp mặt, chỉ có thể thông qua phương thức này, đêm một số nhu yếu phẩm cho người bị giam giữ.

Đây là thời gian mà các phạm nhân vui sướng nhất trong tuần, người có gia đình trông mong, người có người khác nhung nhớ cũng trông mong. Trong phòng giam 042, Kỳ Liên Bảo nằm trên giường khép mắt, hắn cũng rất mong hôm nay được đưa cái gì đó.

Đương nhiên là đồ của người khác, cái nơi tồn tại bằng luật rừng, mạnh được yếu thua này rất thích hợp cho hắn, đồ ăn vặt trong cả phòng phải qua tay hắn, giống như ở ngoài kia thu phí bao nhiêu, lấy bao nhiêu là do hắn định đoạt hết.

Sầm, cửa mở, hắn hô một tiếng "ngồi dậy", đám nghi phạm đủ thứ tướng mạo từ nham hiểm tới hung bạo trong phòng nhanh như thỏ ngồi bật dậy, đợi quản giáo mở cửa.

Một xấp thư đã bị bóc ra, quản giáo chắp tay sau lưng hô số tên người, đưa chân đá thứ bên cạnh cửa phòng giam vào, hô tới ai vội vàng ra nhận vật phẩm.

" Tiếp theo, 0216. Kỳ Liên Bảo!"

Hả, Kỳ Liên Bảo giật này mình, trong phòng giam hắn quen cướp đồ người khác, chưa bao giờ có đồ của mình. Hắn hơi do dự, song vẫn nhanh chóng ngồi ôm đầu ở cửa phòng, quản giáo cũng có vẻ bất ngờ, liếc hắn một cái chỉ bên ngoài:" Kia kìa, toàn bộ, tự ra mà lấy."

Oa, cả một cái bọc to, đã bị rỡ ra, nào là chăn, nào là áo dày, áo len, áo thun, một thùng đổ ăn. Kỳ Liên Bảo phải khiêng hai lần mới hết. Quản giáo thuận tay ném một lá thư, bổ xung:" Bên ngoài có người gửi cho cậu một vạn đồng giữ trong trại, cần mua cái gì tự lập danh sách."

" Vâng, vâng! Cám ơn quản giáo!" Kỳ Liên Bảo hưng phấn nói:

Cánh cửa sắt nặng nề sầm một tiếng đóng lại, Kỳ Liên Bảo mới kiểm tra kỹ số đố nhận được, sự ấm áp bất ngờ đó khiến hắn phấn khích quá độ, cứ ôm cái chăn dán vào mặt. Hồi lâu sau mới phát hiện người cả phòng nhìn mình không chớp, có người đang mặc quần mùa hè, hắn không nhiều lời, thoáng cái đã cởi sạch y phục trên người ném đi tặng người ta, mở thùng thực phẩm, nào là bánh khô, xúc xích, mỳ ăn liền, cho hết, như vừa phất lên:" Ăn đi, năm mới tới rồi, nghe thấy không, anh em tao gửi tiền, một vạn, đủ ăn tới khi ra công trường cải tạo."

Cả phòng đúng là mừng như năm mới tới sớm, Kỳ Liên Bảo lấy thư ra, hắn biết ai đưa, hắn cũng biết còn ai nhớ tới mình.

Trong phong bì không có thư, chỉ có một bức ảnh tự chụp, trên ảnh là Hồ Lôi đầu quấn băng, nằm trên giường bệnh, Hồ Diễm Hồng và mẹ cô ở hai bên, cả ba người cùng cười. Hắn nhìn rất rõ, nụ cười của Hồ Lôi không ngốc như trước nữa.

Phía sau bức ảnh có hàng chữ: Phẫu thuật thành công, lần sau họ sẽ tới thăm anh. Cừu!

Chữ rất đẹp, rất rắn rỏi khí thế, giống như quân thể quyền vậy, rất chính trực, nét chữ rõ ràng mạch lạc, Kỳ Liên Bảo nhìn mãi, mới đầu là cười mỉm, sau khóe miệng cao dần, kéo tới tận mang tai, răng nhe cả ra, thành nụ cười rạng rỡ chẳng phù hợp với hoàn cảnh.

Hắn cười rất vui vẻ, rất thỏa mãn ...
Bình Luận (0)
Comment