Quyển 2: Quỷ điệp nghi tung - Chương 1: Ngàn dặm đường xa xôi. (1)
Quyển 2: Quỷ điệp nghi tung - Chương 1: Ngàn dặm đường xa xôi. (1)
Mùa thu ở phương bắc mới thực sự giống mùa thu, màu xanh mướt núi đồi biến thành màu xanh đen, sáng sớm sương mù mịt, khiến người ta cảm giác lạnh lẽo khác thường, đến khi mặt trời xuất hiện lên ao, mặt đất ấm áp lại khiến người ta thấy khô nóng khó chịu.
Cái loại thời tiết đặc thù này khởi nguồn từ vùng núi nội địa phương bắc, chính xác hơn là tây bắc, nơi này độ cao lớn, núi non trùng điệp, khung cảnh hùng vĩ, gió biển không tới được nơi này, tạo ra cảnh tượng mùa thu phong tình độc nhất.
Nơi này tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang, trồng xen canh giữa cây lương thực và các loại cây ăn quả, nhiều loại lắm, dâu, táo, lê, hạch đào, nhưng nhìn thấy nhiều nhất là ngô, nhiều tới lúc có đoạn trừ ngô ra không thấy gì khác. Ngô ở đây cao lớn khác thường, cao hơn người bình thường, lúc này lá đã ngả sang một màu vàng đẹp mắt.
Một chiếc xe khách tầm trung kiểu cũ đi trên đường cao tốc, nghiêm túc mà nói thì không tính là đường cao tốc gì, toàn tuyến giới hạn tốc độ 80 km/giờ. Thi thoảng lại nhấp nhô, rồi thì đường hầm xuyên núi đen ngòm ngòm dài mấy km, không thì lại cầu vượt cao, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, vách núi hun hút sâu mấy chục km vắt ngang làm du khách chưa từng thấy loại cảnh sắc này phải toát mồ hôi lạnh.
Cảnh Bảo Lỗi chính là người như thế, hắn vừa nhìn một cái đã "ọe", nôn khan không ngừng. Quản Thiên Kiều tưởng hắn bị say xe, muốn lấy túi cho hắn nôn, không ngờ Cảnh Bảo Lỗi nói chỉ sợ thôi, muốn đổi chỗ ngồi với cô, không muốn tranh vị trí gần cửa sổ nữa. Hai người đổi chỗ xong, Cảnh Bảo Lỗi quay đầu nhìn Bao Tiểu Tam ở ghế sau, Tam Nhi ngả đầu dựa vào lưng ghế, ngáy còn to hơn cả động cơ, ngủ say tít làm thiếu nữ xinh xắn ngồi bên cạnh nhăn mặt khó chịu.
"Khá hơn chưa?" Quản Thiên Kiều đưa chai nước khoáng tới cho Cảnh Bảo Lỗi:
Cảnh Bảo Lỗi từ chối, bụng dạ không yên sợ uống vào làm tình hình còn tệ hơn, rùng mình nói:" Nơi này sợ thật, kinh khủng hơn cả hoang nguyên ở trấn Truân Binh, ít nhất thì đường xá ở đó còn bằng phẳng."
" Vùng núi mà, thế này là rất bình thường, hơn nữa vẫn còn chưa đáng kể đâu. Hồi nhỏ cha tôi đưa tôi tới công trường nghỉ hè, chỗ đó mới là kinh khủng, từ thành phố tới lều của đội thăm dò, phải đi tới mười mấy km, hai bên đường toàn bộ là vách đá dựng đứng, nhiều đoạn ô tô không qua được, phải đi mô tô. Anh mà đi con đường đó chắc xỉu luôn trên xe." Quản Thiên Kiều hết sức thản nhiên chống tay nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nếu không phải vì Cảnh Bảo Lỗi, cô còn muốn mở cửa sổ ra, cảm thụ gió núi lùa qua mặt:
" Chuyện đó chẳng có gì vinh quang hết, chỉ chứng minh là nơi đó quá bần cùng ... Tới đâu rồi nhỉ?"
" Tới ... Gần sông Ô Long rồi, cách huyện Ô Long còn 25 km nữa thôi, đi nửa tiếng là tới." Quản Thiên Kiều xem điện thoại, tính toán lộ trình, cô tính toán rồi, từ huyện Ô Long tới trấn Phong Lâm mất 60 km, từ trấn Phong Lâm tới Đại Thanh Sơn thêm 25 km nữa, trước khi trời tối hẳn là có thể tới được nhà Cừu Địch:
Đúng rồi, mục tiêu chuyến đi này của bọn họ chính là nhà Cừu Địch, nhưng lại không báo trước có Cừu Địch, chỉ có Bao Tiểu Tam mấy hôm trước gọi điện nói đùa với Cừu Địch là muốn đến nhà y, Cừu Địch nói đùa, tao có nói địa chỉ, mày cũng không tìm được, tới nhà tao một chuyến mày sẽ thấy Thục đạo nan là bốc phét.
Hai tên đó đùa giỡ nthách thức nhau, sau đó ba người liền cùng ngồi xe tới, định cho Cừu Địch một sự bất ngờ. Đương nhiên là còn có một ý đồ sâu xa hơn, muốn kéo Cừu Địch về đoàn thể nhỏ bọn họ. Cái đội ngũ của bọn họ thiếu đi Cừu Địch liền vận hành không trơn tru nữa rồi, ngay cả chuyện đơn giản nhất cũng khó thống nhất được ý kiến.
Kiến nghị của ba người được chủ quản Đường Anh ủng hộ, ngay cả chi phí chuyến đi này cũng do cô tài trợ.
Nghỉ ngơi chốc lát, Cảnh Bảo Lỗi đã thấy khá hơn, ghé tới bên Quản Thiên Kiều nói nhỏ:" Kiều, sao cô không cân nhắc tới công ty làm việc, hay dở gì thì mưa gió bão bùng cũng có một phần lượng ... Cái công việc điều tra thương nghiệp này, thực sự không dễ làm."
Đây là lời nói thật lòng, về thủ đô một tháng rồi, chuyện không tốt đẹp như họ nghĩ, ít nhất không được như hai con chim non Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam kỳ vọng, một nửa thời gian là đi lang thang, công việc thì cũng có, đó là điều tra thị trường đồ lót nữ, công việc này không biết bắt đầu từ đâu. Rồi có người muốn điều tra kênh tiêu thụ máy tiện CNC vi mô, cái công việc ngày chưa bao giờ nghe nói tới. Còn có nhà muốn tư liệu sản xuất thủy tinh chịu nhiệt cao borosilicate, cái đó khỏi nhắc tới nữa, xem yêu cầu người ta cung cấp mất cả buổi sáng, không hiểu người ta muốn cái gì, thế còn làm cái quái gì nữa.
Thực sự bị đả kích, bây giờ ấy à, làm cái gì cũng cần kiến thức tri thức, bọn họ nhận ra, phi vụ ở trấn Truân Binh hoàn toàn là ăn may thôi.
" Cái nghề này là vậy đấy, không có chuyện ai đó thông hiểu mọi thứ, chỉ cần gặp được một đơn thích hợp là qua rất dễ dàng. Nghề này còn có câu, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm. Chẳng lẽ anh chấp nhận cuộc sống đơn điệu sáng đi làm, tối về nhà?" Quản Thiên Kiều hỏi ngược lại:
Chắc chắn là không rồi, Cảnh Bảo Lỗi nghĩ rồi nói:" Trấn Truân Binh là trường hợp đặc biệt, tôi xem ủy thác Đường Anh cung cấp rồi, mục tiêu không cao, vài nghìn đồng, cùng lắm là vài vạn, tiền tới tay chúng ta chắc chắn chẳng được là bao."
" Anh làm sao thế hả, không có việc thì kêu ca, có việc làm thì kén cá chọn canh." Quản Thiên Kiều mắng:
" Được được, không nói nữa, dù sao lên thuyền giặc rồi, nếu thực sự không làm nữa, tôi về công ty Cáp Mạn kiếm cơm, ít nhiều họ cũng cho tôi một vị trí đúng không?" Cảnh Bảo Lỗi sa sút nói:
Quản Thiên Kiều nhỏ giọng nói bên tai:" Anh mơ à, người sống được trong nghề này có ai không là tay lão luyện, có ai không có trong tay mấy người làm việc điều tra. Anh nghĩ Cáp Mạn sẽ trả lương cho nghệ thuật gia nửa mùa trình độ không ra gì à? Trình độ chuyên môn không hiểu ..."
Một câu này làm Cảnh Bảo Lỗi thoáng cái mất tự tin, vội ra hiệu Quản Thiên Kiều ngừng lại, thay đổi đề tài:" Nhưng mà kéo Cừu Địch lên thuyền cũng chưa chắc ăn thua, cậu ta cũng là dân nửa mùa, nếu luận trình độ chuyên môn đâu phải chuyện một cộng một bằng hai, bốn người chúng ta công lại với nhau cũng vẫn là dân nửa mùa."
Quản Thiên Kiều đính chính sai lầm của hắn:" Sai rồi, trong ngành này, trình độ chuyên ngành là thứ yếu, nếu chuyên ngành anh cao thì ứng tuyển luôn vào nghề đó cho xong, đi làm điều tra làm gì hả?"