Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 168 - Chương 2: Ngàn Dặm Đường Xa Xôi. (2)

Chương 2: Ngàn dặm đường xa xôi. (2) Chương 2: Ngàn dặm đường xa xôi. (2)

Kỳ thực nếu chỉ có một mình, Quản Thiên Kiều chẳng lo, cô có thể làm việc đơn độc như trước nay, nhưng dù sao cô là nữ, ngoại hình lại thế này, hành động đơn độc nhiều cái bất lợi, gì chưa nói, nhiệm vụ ở trấn Truân Binh, nếu chỉ có một mình, cô sao nhận được nhiệm vụ đó?

Nếu hoạt động kiểu đội ngũ, thì đội ngũ nhỏ của họ hình như hơi sứt mẻ.

Quản Thiên Kiều gập ngón tay tính, lý do cần Cừu Địch không tiện nói thẳng ra, Cảnh Bảo Lỗi à, làm gì cũng do dự, Bao Tiểu Tam thì to gan làm bậy, cô chung quy sở trường ở mặt công việc văn phòng hơn. Giống như ở trấn Truân Binh, bọn họ trà trộn vào nhà bếp, trà trộn vào diễn viên quần chúng, đi giăng bẫy gián điệp phe thứ ba, mấy chuyện đó đều dùng phương thức đơn giản hiệu quả. Hay như lần chủ động tiếp cận Kỳ Liên Bảo, nếu không có sự quyết tâm, quyết đoán và nhạy bén của Cừu Địch, cô cũng không muốn tiếp xúc với tên phạm nhân trốn trại đó.

Tới giờ Quản Thiên Kiều vẫn khó nói chính xác được năng lực của Cừu Địch là cái gì, nhưng nhìn lại cả chuyến hành trình, nếu không có Cừu Địch, bọn họ ngay cả những bước đầu tiên không làm nổi, đừng nói tới đại thắng sau này.

" Thôi đứng nói nữa, nói ra toàn là máu nước mắt, kiếm được chút xíu tiền mà thiếu chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ, người ta ngồi ở công ty chẳng làm gì kiếm được hơn trăm vạn." Cảnh Bảo Lỗi mất cân bằng tâm lý nghiêm trọng:

Đây chính là điều Quản Thiên Kiều nói đấy, ngài nghệ thuật gia nủa mùa này theo chủ nghĩa bi quan, rất giỏi kéo tinh thần người khác xuống:" Không có cái vất vả kiếm mười vạn, tương lai không có niềm vui kiếm được trăm vạn, làm bất kỳ chuyện gì cũng là một quá trình tuần tự nhi tiến. Nếu không có công ty ở phía sau liên hệ mối làm ăn, thương lượng mặc cả, chúng ta làm gì có cơ hội."

Đúng, đây cũng là chuyện làm ăn, giữa công ty và cá nhân, chưa bao giờ có giao dịch nào đặt lên bàn thảo luận, thời gian qua Cảnh Bảo Lỗi cũng mò ra được chút cách vận hành của công ty thương vụ rồi. Đám chủ quản, giám đốc, bao gồm tổng giám đốc ăn mặc đường hoàng kia đều là con buôn tình báo. Mà một chuẩn tắc phổ biến trong toàn bộ ngành này rất đơn giản: Tiền!

" Nể mặt tiền, tôi kiên trì thêm vài tháng nữa ... Có điều nếu Cừu Địch không chịu theo chúng ta thì sao? Nếu cậu ta thi đỗ làm giáo viên rồi làm sao? Thi đỗ rồi cầu ta không chịu bỏ đâu, cô cũng thấy đấy, mỗi lần nói tới làm giáo viên, mắt cậu ta sáng lắm, với lại ở nơi nhỏ bé như thế này, có biên chế tương đương với việc có bát sắt cả đời rồi, giống cô giáo của cậu ấy." Cảnh Bảo Lỗi hỏi, còn kèm theo cả ví dụ, có người trúng vé số 500 vạn, nhưng vẫn không từ bỏ công việc công vụ viên lương 2000 - 3000. nói thế nào thì đây là xã hội coi trọng quan chức, làm người của quốc gia mới là chính đạo:

" Thử vận may xem, chẳng phải Tam Nhi nói rồi sao, Cừu Địch không thi nổi đâu, thế nào cũng phải đi tìm việc, chúng ta đón lõng là được." Quản Thiên Kiều cười nói:

" Nhất định không thi được." Cảnh Bảo Lỗi gật mạnh đầu:

Toàn là thứ bạn xấu, chỉ mong cho người ta gặp phải chuyện xui xẻo, mục đích chuyến đi này của ba người mà hi vọng anh bạn Cừu Địch trượt vỏ chuối, theo mọi người cùng quay về làm gián điệp thương nghiệp vô sỉ.

Dọc đường trò chuyện, chẳng bao lâu đã tới huyện thành rồi, đánh thức Bao Tiểu Tam ngủ không biết trời đất đâu, cô gái bên cạnh vừa dừng xe một cái đã không chịu nổi vội vàng chạy mất rồi.

Ba người vừa mới xuống xe một cái, còn chưa kịp nhìn ngó xung quanh thế nào đã có một đám tài xế bâu tới như ruồi, tranh nhau giành khách, bọn họ nghe mà chóng cả mặt, không hiểu lắm giọng địa phương, mãi mới gặp được người nói tiếng phổ thông, vừa nghe bọn họ muốn đi trấn Phong Lâm, người anh em đó xòe năm ngón tay ra: 500 đồng.

Tới nơi xa lạ khó tránh khỏi bị người ta xẻo, ba người không thèm để ý cái đám nhìn cái biết làm ăn không đáng hoàng này, đi tới chỗ bán vé bến xe, đám tài xế lái xe chui cười hô hố nhìn theo họ. Chẳng mấy chốc ba người chán nản đi ra, từ huyện thành tới quê, mỗi ngày chỉ có một chuyến xe thôi, chuyến xe hôm nay đi rồi, muốn ngồi xe khách phải đợi tới ngày mai.

Đem so với việc phải thuê phòng ở một ngày, chẳng bằng thuê cái xe chui, ba người mặc cả mãi mới giảm được một trăm, lên một cái xe van nát, bốn phía gió lùa không khác gì xe mui trần.

Nói ra thì người ta đòi 400 đồng không hề đắt, xe gần như phải đi xuyên qua núi, con đường trải nhựa không biết là bao nhiêu năm chưa sửa, cái hố còn to hơn bánh xe, chỉ người bản địa mới đi nổi con đường này. Xe đi chồm chồm, không khác gì lái xe tank.

Quản Thiên Kiều hỏi tài xế thôn Thanh Canh, tài xế bảo xe này của hắn không lên núi được, gầm không đủ cao, máy không đủ khỏe. Không sao cả, hắn cho kiến nghị, tới trấn Phong Lâm rồi kiếm một cái xe ba bánh lên núi, đừng coi thường loại xe đó, máy nổ to chút, động cơ cực khỏe, đi vô tư.

Đường xá không tốt làm quãng đường sáu chục km thôi phải đi hơn hai tiếng, ba người xuống xe một cái thì lảo đảo, xương cốt rã rời, lòng càng nguội lạnh một nửa. Tài xế đỏi tiền, Quản Thiên Kiều trả tiền một cái là hắn vội vội vàng vàng đi ngay làm cô có cảm giác không lành, mở di động ra so sánh GPS hồi lâu mới phát hiện, vị trí này không đúng, các trấn Phong Lâm còn tới 10 km nữa cơ mà. Cái thôn lớn bên đường căn bản không phải là nơi đặt chính phủ hương trấn.

" Sao đất nước ta đi tới đâu cũng toàn là điêu dân thế?" Cảnh Bảo Lỗi khóc không ra nước mắt, khốn nạn quá rồi, còn chưa tới nơi đã ném khách bỏ chạy:

" Mày nói đúng rồi đấy, thời buổi này đi tới đâu cũng vậy hết!" Bao Tiểu Tam phát biểu một câu trí tuệ, lại còn giáo dục hai người còn lại:" Đừng tưởng mày thông minh, tới những nơi thế này, càng thông minh càng bị lừa thành thằng ngốc."

" Cậu giỏi rồi, sao không nói trước đi?" Cảnh Bảo Lỗi tranh cãi:

" Vừa rồi tao còn chưa tỉnh ngủ thì hai người đã trả tiền, xem tao đây này, muốn tìm người giúp, phải đánh thức được lòng thương hại của người ta, nhìn mày ăn mặc thế kia, áo vest dày da, mày xuống quê mà mặc thế này là muốn lôi kéo thù hận ... Xem đây mà học tập!"

Bao Tiểu Tam nói rồi cởi chiếc áo jacket khoác ngoài, cởi áo thun dài tài bên trọng, chỉ còn áo ba lỗ để lộ da thịt đen đúa, hắn còn vốc đống đất, bôi lên mặt lên đầu, lên quần áo, tay chân, còn xoa cho tóc xù lên. Thế là chẳng mấy chốc liền thành một dân lao động đầu bù tóc rối, còn là loại nghèo đói rách nát.
Bình Luận (0)
Comment