Chương 3: Ngàn dặm đường xa xôi. (3)
Chương 3: Ngàn dặm đường xa xôi. (3)
Cái thôn này cũng nằm dựa vào chân núi giống đại đa số nơi họ đi qua, thôn kề sát đường, ruộng đồng ở đất bằng ít, ruộng bậc thang nhiều, trong thôn cũng sạch sẽ, nhưng mà người không thấy mấy, chủ yếu thấy người già trẻ nhỏ.
Bao Tiểu Tam bảo hai người kia đừng theo mình tránh làm hỏng việc, hắn khoác ba lô vải lên vai, đi vào thôn nhìn trái ngó phải như ăn trộm làm mục tiêu hành nghề, làm hai người đi sau không yên tâm chút nào. Đi ngang qua cái nhà có bà cụ đang sửa rố rổ trước cửa, Bao Tiểu Tam tạt vào, làm vẻ mặt đáng thương:" Bà ơi cho cháu cốc nước với, cháu khát chết mất."
" Ôi, cái thằng bé này, làm sao thế, vào nhà vào nhà ..." Bà già thấy thằng bé đáng thương, vội bỏ công việc đó gọi Bao Tiểu Tam vào nhà:
Quản Thiên Kiều, Cảnh Bảo Lỗi nấp sau hàng rào trố mắt nhìn, thấy thói đời điên đảo, té ra ở đây càng nghèo càng xấu càng được ưa chuộng à?
Chốc lát sau Bao Tiểu Tam rời nhà bà già, chào hỏi thân thiết, tay còn cầm quả lê to, vừa đi vừa cắn chảy nước, tới chỗ hai người bạn, giọng hàm hồ chỉ đường:" Cách trấn Phong Lâm mười mấy dặm nữa thôi, sau đó tới núi Thanh Canh còn mấy chục dặm, bà cụ nói, trong thôn có xe ba bánh đi được."
Ba người bọn họ men theo đường bà cụ chỉ tới một cái viện tử cửa sơn đen, trong sân cả nhà gồm một bà gia hai người trung niên với hai đứa bé đang ngồi tuốt ngô, Bao Tiểu Tam lại vác cái mặt đau khổ đi vào:" Chú ơi, cháu từ Hà Nam tới đây thăm người thân bị bọn lái xe khốn kiếp lừa thả giữa đường ... Bà cụ đầu thôn nói nhà chú có xe, cho cháu đi được không?"
" Đến khổ, ai bảo đi xe đám đó, toàn lừa người ta ... Tìm nhà ai?" Bác gái đang tuốt ngô dừng tay, trông Bao Tiểu Tam tội nghiệp có chút khó xử:
" Nhà họ Cừu ở núi Thanh Canh ạ!" Bao Tiểu Tam vội lấy tiền ra:" Cháu trả tiền ..."
" À, cái nhà ông lính già ấy hả? Ở đây không gọi là núi Thanh Canh, mà gọi là Đại Thanh Sơn ..." Bác gái kia có vẻ quen với nhà Cừu Địch, đẩy chồng cứ ngồi ì ra đó:" Ông giúp nó chút ... Tiền thì thôi, đáng là bao, trả tiền xăng là được rồi."
Xem ra có những nơi IQ cao ăn mặc lịch sự chưa chắc đã được việc, trông như ăn mày thế mà đi tới đâu cũng được chào đón, hai người bạn không phục không được.
Tạch! Tạch! Tạch! Tiếng xe ba bánh đi ra, rõ ràng là cái đầu máy cày, bánh rất ro, đúng là loại có thể đi đường núi. Phương tiện giao thông mới tới rồi, Cảnh Bảo Lỗi chưa phục, lấy 200 đồng ra trả tiền xe, người ta nhất định không lấy, nói nhiều quá rồi 50 đồng tiền xăng là đủ, 200 đồng đủ chạy lên huyện rồi ấy chứ.
Bao Tiểu Tam mặt vênh váo nhìn hai người bạn, thấy chưa 50 đồng đi tới tận nhà nhé.
Đường đi tới trấn Phong Lâm còn đỡ, mọi người vui vẻ trò chuyện, từ trấn Phong Lâm lên núi thì ba người mặt tái mét, đó có phải là đường đâu, mà là người ta dùng thuốc nổ phá núi ra thì có, khắp nơi là đá, nhiều chỗ bị gió mưa ăn mòn, giỏi lắm đủ cho một xe đi, độ dốc thì kinh người, tưởng chừng xe đi theo đường dựng đứng. Ba người bám chặt vào thùng xe dùng chở hàng phía sau, toàn thân cứng đờ, đến mồ hôi cũng không dám chảy ra.
Hừ hừ hừ - Cảnh Bảo Lỗi rên như lên cơn sốt rét, hoặc có thể là tiếng cầu nguyện của hắn, trên đỉnh đầu có tảng đá lớn nhô ra, tựa có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Á - Bao Tiểu Tam vừa nhìn ra khỏi xe một cái là hối hận, khe núi sâu hun hút, giữa ban ngày mà đen ngòm ngòm, làm hắn nhìn lạnh da đầu.
Áááááááá - Quản Thiên Kiều hét chói tai, không phải là cô sợ, mà là cô nhìn thấy có con động vật nhỏ nào đó nghe tiếng xe hoảng loạn lao thẳng xuống vách núi, chết chắc rồi:
Kinh hãi, hoảng loạn, căng thẳng, ba người phía sau la hét liên hồi, làm ông chú lái xe cười không dứt:" May mà các cô các cậu tìm tới nhà tôi đấy, tôi là người lái vững tay nhất vùng này rồi, đổi lại người khác thì có mà lúc này khóc cả đám!"
" Chú, có đúng nhà không ạ, bọn cháu là bạn Cừu Địch!" Cảnh Bảo Lỗi sợ lắm, nếu mà tìm sai nhà phải đi thêm chuyến nữa thì thảm mất:
" Mấy chục dặm quanh đây, có khi cả trăm dặm chỉ có một nhà họ Cừu thôi, trừ họ ra thì còn là ai Được." Ông chú lái xe khẳng định:
" Oa, giờ tôi hiểu thằng khốn Cừu Địch vì sao nó súc sinh như vậy, sống ở nơi này con người phải khỏe như dã thú mới chịu nổi ..." Bao Tiểu Tam giữ chặt lấy lan can xe, kích động nói:
Quản Thiên Kiều mắng át đi, sợ Bao Tiểu Tam nói năng linh tinh người ta nghe thấy, may mà tiếng xe lớn, gió to, phía trước không nghe thấy gì cả.
Sợ hãi run rẩy hơn một tiếng mới tới chỗ đường bằng phẳng hơn, bọn họ đi vào một hõm núi, vừa vào thôn dường như ngửi thấy mùi rượu rồi, vừa thơm vừa ngọt, chắc là trong thôn có nhà nấu rượu. Đó là thôn nhỏ thôi, nhỏ hơn thôn bên đường vừa rồi, bốn bề là núi vây quanh, ruộng bậc thang khắp nơi, nhà cửa phân tán, lác đác đây một cái kia một cái, ở giữa thôn chừng đâu bốn căn nhà kiểu cũ, khói bếp bốc lên.
Ông chú lái xe chỉ tay, ngôi nhà bên triền dốc:" Kia kìa, nhà đó đấy!"
" Chú ơi, chú xem có phải là anh ấy không?" Quản Thiên Kiều là người đầu tiên nhảy xuống, mở ảnh trong máy ra:
Ông chú nhìn kỹ:" Sai sao được, cái thằng đen xì này hôm qua mới về còn qua thôn tôi mà!"
Ba người nghe tin tức này hưng phấn reo hò, liên tục khóm người cám ơn ông chú, rồi lại mời thuốc lá. Ông chú nói còn phải đi mấy chỗ, thuận đường kiếm ít gỗ về, lát nữa cũng tới Cừu gia ăn cơm, bảo bọn họ tới trước đánh tiếng.
Thế là hoàn toàn yên tâm rồi, ba người nhè hướng có khỏi bếp bốc lên mà đi, từ khẩn trương tới thả lòng, mồ hôi trên người túa ra, chân thì mềm nhũn, vừa mệt lại vừa đói.
Bao Tiểu Tam đi đầu thúc giục:" Đi mau, đi mau, đừng nghỉ, tới nhà Cừu Địch có cái ăn rồi!"
Đường đi hẹp, tường bao đắp bằng đá, nhà tường đất loang lổ.
Cảnh sắc thôn quê nhìn xa thì đẹp chứ tới gần không hấp dẫn chút nào, đi qua cái chuồng lợn vẫn thối nồng nặc như vậy, lợn mẹ lợn con ủn ỉn tranh ăn với nhau, thi thoảng thấy vài người già ngồi đờ đẫn dưới cột nhà, vài nhà hình như bỏ hoang rồi, khung cảnh hơi rờn rợn.
Ba người vừa đi vừa hỏi đường, rốt cuộc tới được căn nhà nửa gạch nửa đắp đất, cái cổng khá to, đẩy cửa một cái trố mắt, nhà khóa mất rồi, lửa trong sân vẫn cháy, trên bếp có nồi lớn sôi ùng ục, tỏa ra một mùi thơm ngòn ngọt.