Chương 4: Ngàn dặm đường xa xôi. (4)
Chương 4: Ngàn dặm đường xa xôi. (4)
Bao Tiểu Tam thì bất kể ba bảy hơi mươi mốt, chạy tới mở nắp vung ra, mắt sáng lên, một cái lồng hấp toàn là những củ khoai lang nho nhỏ vỏ hồng, hắn nhón ngay một củ lên, thổi phù phù mấy cái rồi cho vào mồm mà chẳng thèm bóc vỏ.
" Người ta không có nhà, cậu làm bừa cái gì thế hả?" Cảnh Bảo Lỗi làm um lên:
" Đúng thế Tam Nhi, chúng ta vừa tới nhà, không nên làm như thế!" Quản Thiên Kiều cũng mắng, nhưng mà sao giọng cô yếu ớt như thế, à thì ra mắt cũng nhìn mấy củ khoai lang, có vẻ thèm lắm:
" Việc đếch gì phải lịch sự với nó? Mau ăn đi, ngon lắm đấy!"
Bao Tiểu Tam vừa nói vừa chọn cho mỗi người một củ, khoai nóng hôi hổi lại ngọt lịm như mật, nhanh chóng chinh phục hai người vừa đói vừa mệt, vừa nếm thử một miếng là ai nấy ăn ngấu nghiến rồi, vừa xuýt xoa vì nóng vừa khen ngợi, đúng là ngon, ngon hơn khoai ở thành phố nhiều.
Ba người ăn tới quên cả trời đất, đột nhiên có tiếng chó sủa, tiếp đó mấy con chó nhà hai màu đen trắng sủa gâu gâu chạy vào. Bị tóm tại trận, Cảnh Bảo Lỗi sợ tới ngồi bệt xuống đất, chỉ ngoài sân muốn nói, không ngờ bị miếng khoai lang ăn dở mắc nghẹn trong họng, mắt lồi ra chỉ kịp nói đúng chữ:" Chó ... ặc ặc!"
Quản Thiên Kiều vội vàng mở chai nước khoáng đưa cho hắn uống.
Bao Tiểu Tam nhanh như chớp vơ ngay khúc củi gần đó xông lên chặn lấy cửa, múa vù vù, làm mấy con chó sủa càng thêm điên cuồng. Răng nanh chúng đã nhe cả ra, miệng gừ gừ liên hồi, người hạ thấp xuống, xem chừng chỉ cần Bao Tiểu Tam lộ sơ hở là chúng nhào bổ tới.
Một tiếng huýt sáo cao vút vang lên, mấy con chó nghe thấy một cái liền xoay người chạy về phía sau chạy mất, chỉ chốc lát sau Cừu Địch gánh một gánh ngô vàng ươm xuất hiện trên con đường thôn, mấy con chó quấn quanh chân sủa như muốn mách tội.
Cừu Địch mặc bộ quần áo cũ màu xanh lam, chân đi ủng cao su, cổ quấn khăn, mặt lấm lem, vừa mới ở ruộng trở về, hình tượng này làm Bao Tiểu Tam ngẩn ra hồi lâu, thằng này làm việc như súc sinh, bảo sao cái gì cũng hơn mình.
" Không phải chứ Tam Nhi, mày tìm được tới tận nhà tao thật đấy à?" Từ xa nhìn thấy Bao Tiểu Tam đứng trước cổng nhà mình, Cừu Địch mừng lắm:
" Mẹ mày, đây mà là nhà mày à, cả hang rồng huyệt hổ cũng không hiểm ác như thế." Bao Tiểu Tam ném khúc củi đi:
Cừu Địch cười ha hả gánh ngô đi như bay, chớp mắt cái thấy cả Cảnh Bảo Lỗi và Quản Thiên Kiều đi ra thì trượt chân, suýt nữa là ngã rồi, vội đi vào sân đặt gánh ngô xuống, nhìn hai người bạn với vẻ không tin nổi, Bao Tiểu Tam tới đã đành, hai người này vậy mà cũng tới luôn sao?
Cảnh Bảo Lỗi tranh nói trước:" Bọn tôi nghỉ phép, thương lượng tới nhà ai chơi, nhà tôi không có ai, đành đi theo họ."
" Nhà tao cũng không có ai, tới cũng chẳng có gì để chơi hết." Như có thương lượng trước Bao Tiểu Tam nói:
Quản Thiên Kiều tủm tỉm cười đứng đó, không nói gì cả, nhìn Cừu Địch như thách thức.
Cừu Địch nhìn cô một lượt, Quản Thiên Kiều vóc người nhỏ nhắn chiều cao hạn chế, bù lại cô có thân hình cân đối tỉ lệ cực tốt, nhất là lúc này mặc bộ vest nữ, đôi chân cảm tưởng dài hơn mấy phần, hai vai thanh mảnh rất đẹp, đồi ngực tròn không thể nói là quá nổi bật, nhưng rất phù hợp, cô gái như vậy có khuôn ngực đầy đặn mới là không hài hòa. Tổng thể mà nói rất xinh đẹp, như con búp bê barbie vậy.
" Cô rất hợp với trang phục công sở, đẹp lắm!" Cừu Địch khen:
Không ngờ Cừu Địch lại nói một câu như vậy, Quản Thiên Kiều cười nhẹ:" Cám ơn!"
" Nhà cô cũng không có người à?"
" Nhà tôi có, nhưng tôi mà dẫn hai chàng trai về nhà thì phải ăn nói với mẹ tôi thế nào đây?"
" Tóm lại là chỉ có thể tới nhà mày chơi thôi có hoan nghênh không?" Bao Tiểu Tam nhảy ra đứng chắn trước mặt Quản Thiên Kiều, không cho hai người này liếc mắt đưa tình với nhau:
" Thế thì mày cũng phải nói trước một tiếng chứ? Mọi người tới đây lỡ mà kẹt ở giữa đường, tôi không chịu được trách nhiệm đâu." Ba người cùng kết bạn tới đây, thực sự khiến Cừu Địch bất ngờ, tới đây không có người bản địa dẫn đường không dễ dàng:
" Không phải muốn cho anh một bất ngờ sao?" Quản Thiên Kiều có chút ngại ngùng:
Í, ánh mắt Cừu Địch phát hiện ra rồi, dừng ở cái vung xoong trên mặt đất, Quản Thiên Kiều vội vàng lau mồm xóa dấu vết, Cừu Địch dở khóc dở cười chỉ tay:" Mọi người ăn hết rồi à?"
" Ăn có mấy củ khoai thôi, sao nào?" Bao Tiểu Tam trâng tráo chất vấn chủ nhà: " Ăn của mày là nể mặt mày đấy!"
" Chúng tôi nếm thử, không ngờ ngon quá ..." Cảnh Bảo Lỗi yếu ớt giải thích:
" Đúng là không coi mình là người ngoài, ăn thì ăn ... Thôi, vào nhà đi!"
Cừu Địch như định nói gì đó cuối cùng lại thôi, thở dài đi mở cửa, ba người đắc ý theo sau.
Ôi cái nhà này, biết nói sao đây, có thể đem làm đồ cổ rồi, trần nhà rất cao, trong nhà có mấy cái xà lớn bắc ngang gỗ đen bóng, hẳn lâu đời, cái bàn dài kiểu cổ, ghế thái sư trạm trổ cầu kỳ cũng mài sáng bóng, treo giữa trung đường là ảnh Mao chủ tịch vạn tuế.
Căn nhà nhìn không thấy dấu vết hiện đại nào, cảm giác phải quay ngược thời gian về sáu bảy chục năm trước, ba người hứng trí ngồi xuống ngó nghiêng sờ mò thì nghe có giọng nữ:" Địch Nhi, ai tới thế?"
" Mấy bạn học của con." Cừu Địch vừa rót nước sôi vào bình vừa đáp:
" Vậy con đi nấu cơm đi, cha con với chú Căn con chặt vài thanh rui rồi xe về đấy!"
" Vâng ạ!"
" Đừng quên lấy khoai lang hấp trộn với cám lợn rồi cho lợn ăn nhé!" Người phụ nữ kia lại dặn:
" Vâng, con biết rồi!" Cừu Địch lớn tiếng đáp:
Ba người trong phòng đang hí hửng nghe tới đó thì nụ cười cứng lại, Cảnh Bảo Lỗi nổi giận chỉ mặt Bao Tiểu Tam:" Cái đó dùng để nuôi lợn, chúng ta ăn hết đồ của lợn rồi."
" Không phải mày khen ngon à?" Bao Tiểu Tam nào ngờ chuyện thành ra thế này, thấy Quản Thiên Kiều cũng mím môi nhìn mình chằm chằm, hắn nhắc:" Em cũng khen ngon đấy!"
Quản Thiên Kiểu không thèm nhiều lời, nhảy ngay xuống ghế đá Bao Tiểu Tam vài cái, ba người trách móc lẫn nhau, tình cờ phát hiện ra Cừu Địch đang nghe trộm, y vươn cổ thò nửa cái đầu vào cười rất đểu, thế là ba người có chỗ trút giận, sắn tay áo lên ra ngoài tính sổ.
Đến bữa cơm tối, khoai lang hấp với nước cháo, cả một cái mẹt khoai lang, so với thứ khoai lang chiều ăn chỉ bằng hai ngón tay thì khoai lang này củ nào củ nấy to bằng bắp tay, tỏa mùi thơm hấp dẫn, ba người Bao Tiểu Tam cứ ở hơi trong ngực, không ai ăn nổi ...