Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 171 - Chương 5: Núi Xa Không Ồn Ào. (1)

Chương 5: Núi xa không ồn ào. (1) Chương 5: Núi xa không ồn ào. (1)

Mưa chiều vừa tạnh núi vắng không.

Trời thu trong vắt ánh chiều tà.

Dòng suối trong veo luồn vách đá.

Vầng trăng sáng rực chiếu rừng thông.

Đó là lời miêu tả trực quan nhất đối với khung cảnh sâu trong núi lớn, sáng dậy đi giữa lưng núi còn có thể nhìn thấy vầng trăng vào thời khắc cuối cùng khi bình minh tới. Đi bộ giữa sương mỏng lượn lờ, lắng nghe tiếng bước chân sào xạc, tai nghe vài con chim lích rích trên đỉnh đầu. Hít một hơi không khí lạnh buốt, tựa hồ còn ngửi thấy được mùi thơm của tùng bách, khiến người ta quên hết thảy mọi huyên náo, chỉ còn chìm trong khung cảnh tựa đào nguyên ngoài trần thế.

Viu - một tiếng nỏ vang lên, bắn vào mảnh ruộng giữa lưng núi, giữa gốc ngô mới được thu hoạch, một con thỏ vừa mới nhảy lên chớp mắt đã ngã xuống.

" Vãi ... Lợi hại thế!"

Bao Tiểu Tam chạy nhanh vào ruộng, xách con thỏ bị bắn trúng cổ, vẫn còn đang giãy giụa, quay đầu giơ ngón cái tán dương Cừu Địch.

" Ê, cậu phá hoại phong cảnh quá đấy!" Cảnh Bảo Lỗi thì lại bực mình, hắn vừa nghĩ ra một câu thơ gì đó thì bị hành vi thô bạo của Cừu Địch phá mất:

" Buổi trưa cậu đừng ăn." Cừu Địch tỉnh bơ nói, lưng lom khom, tay cầm nỏ lên dây sẵn chĩa xuống dưới, mắt vẫn đảo trái đảo phải tìm con mồi tiếp theo:

" Không thể vì miếng ăn mà coi thường sinh mệnh những động vật nhỏ chứ." Cảnh Bảo Lỗi cãi, hắn tất nhiên là muốn ăn, hôm qua ăn một bụng khoai, nóng ruột không chịu được:

Viu - lại phát nỏ nữa, thế nhưng lại bắn thẳng ra phía sau lưng Cảnh Bảo Lỗi, Cừu Địch không kịp nói gì, vừa đuổi vừa kéo dây nỏ. Bao Tiểu Tam thấy một con thỏ mông trúng tên rồi vẫn còn cố chạy, sốt ruột la hét.

Cừu Địch chạy vù vù, băng qua bụi cây thấp, lại bắn phát nữa, lát sau y tóm tai thỏ giơ lên hô:" Ha ha, các cậu có phúc rồi, thở sau mùa thu là béo nhất đấy."

Ài, Cảnh Bảo Lỗi lắc đầu thở dài, không thèm chung đội ngũ với hai tên này. Bao Tiểu Tam nheo mắt dí con thỏ vào hắn:" Cầm lấy!"

" Tôi không cầm, máu me be bét." Cảnh Bảo Lỗi có chút phản cảm, thực sự không đành lòng nhìn những con thú nhỏ chết trước mặt:

" Thế thì thôi vậy, trưa nay bọn tôi ăn cỏ, cậu ăn khoai lang, mùa này khoai lang nhiều, lợn cũng thích." Cừu Địch kích thích:

" Không được, người quân tử tránh xa nhà bếp, không đồng nghĩa với việc quân tử ăn chay." Cảnh Bảo Lỗi nghiêm túc nói:

" Muốn ăn còn nói cái rắm." Cừu Địch ném thẳng con thỏ tới, Cảnh Bảo Lỗi ré lên bắt lấy, Bao Tiểu Tam cùng thừa thế nhét con thỏ còn lại vào tay hắn:

Hai tên này hứng trí rất cao, lại lom khom đi mấy dặm nữa, từ triền dốc tới tận cuối khe suối, khi tới bên bờ sông đã bắt thêm một con thỏ, moi được một tổ chim. Cừu Địch thấy thế này là đủ một bữa rồi liền ngửa cổ huýt sáo, mấy con chó nghe tiếng chạy tới, vây quanh Cừu Địch đang làm thịt thỏ sủa loạn xạ.

Xem ra làm chuyện này không ít lần rồi, Cảnh Bảo Lỗi tránh thật xa, rửa vết máu trên tay, ngửi mấy lần vẫn thấy mùi tanh. Cừu Địch đã sắn tay áo lên làm việc, lột da thỏ xong, dao nhỏ rạch một phát, vứt hết nội tạng, bốn con chó lao vào tranh nhau, chẳng mấy chốc mà con thỏ chỉ còn lại phần thịt béo nhất.

" Cừu Địch!" Bao Tiểu Tam sán tới, tay vuốt ve cái nỏ, mặt si mê:

" Khỏi mơ đi, thứ này là vũ khí sát thương cao, căn bản không mang ra khỏi núi được đâu, mày mà mang cái này vào huyện thành thôi cũng vừa bị phạt tiền cùng giam giữ!" Cừu Địch không hỏi cũng biết Bao Tiểu Tam muốn cái gì:

" Không thể nào, nghiêm trọng vậy!" Bao Tiểu Tam nhìn cái nỏ đen xì xì, có ghê gớm mấy đâu, lại tò mò hỏi Cừu Địch:" Cha mày có phải là cao thủ võ lâm không, trời còn chưa sáng tao đã thấy ông ấy luyện võ."

" Cậu bớt điên đi, là chú ấy quân nhân xuất ngũ." Cảnh Bảo Lỗi dập tắt mong đợi của Bao Tiểu Tam một cách phũ phàng:

" Có hỏi mày đâu, lại chẳng phải là cha mày, làm như biết lắm."

" Cậu đúng là thằng ngốc, người ta gọi chú Cừu là lính già rồi còn gì. Đúng không Cừu Địch?"

Có vẻ đây là đáp án chính xác, Cừu Địch gật đầu, chứ còn sao? Đâu ra cao thủ võ lâm ẩn trong rừng. Cảnh Bảo Lỗi vừa đắc ý một cái là Bao Tiểu Tam liền tức giận, kéo cung làm ra vẻ muốn bắn Cảnh Bảo Lỗi, không ngờ kéo một cái làm hắn đau tới mút ngón tay, không cách nào kéo được dây, lúc này mới nhận ra thứ này không đơn giản.

" Cha tao làm đấy, thân gỗ táo, cánh bằng thép, bắn nỏ trúc, trong vòng 20 mét có thể bắn chết một con sói, mày nghĩ đây là đồ chơi chắc?" Cừu Địch đợi cho Bao Tiểu Tam nếm mùi đau khổ rồi mới giải thích:" Muốn lên dây thôi cũng cần kỹ thuật đấy."

" Dù là đồ chơi thì cậu cũng không biết chơi." Cảnh Bảo Lỗi không bỏ lỡ thời cơ chọc ngoáy:

Bao Tiểu Tam chuyến này bẽ mặt lớn, đảo mắt một cái hắn đã có trò đáp lại:" Bảo Đản, mày đừng đắc ý, anh đây có một bản lĩnh mày không học được, muốn biết không, trong bốn con chó này, biết con nào là chó đực không?"

" Con nào?" Cảnh Bảo Lỗi nhìn bốn con chó quẩn quanh bên Cừu Địch, chúng rất ngoan, tuy nhìn con thỏ tới chảy nước dãi, nhưng không cho thì tuyệt không dám ăn, chỉ ăn phần đầu thừa đuôi thẹo bị ném đi:

Bao Tiểu Tam cười dâm tiện:" Chính là con kia, con ở gần chân mày, ngửi thấy mùi của mày là muốn thân cận."

Cảnh Bảo Lỗi trúng bẫy, tức không thèm đáp lại nữa, kiếm một tảng đá sạch sẽ ngồi ở bên bờ suối, nhìn Cừu Địch đang chuyên tâm làm thịt thỏ, quanh co vài câu rồi dẫn dắt tới chủ đề chính:" Cừu Địch, thi làm giáo viên thế nào rồi?"

" Thi viết xong lâu rồi, phỏng vấn thì hôm trước vừa mới xong, vẫn chưa biết kết quả."

" Thế kết quả thi viết đã có chưa?"

" Có rồi 94/100, xếp thứ hai." Cừu Địch nhe răng cười:

Hả? Cảnh Bảo Lỗi trố mắt thất vọng, hắn không biết trước kia Cừu Địch học tập thế nào, nhưng được 94 điểm là ghê gớm lắm rồi. Mồm mép Cừu Địch thì rõ không kém, chỉ cần phỏng vấn ổn một chút là đỗ chắc, thế thì phen này bọn họ uổng công.

Bao Tiểu Tam bấy giờ mới nhớ ra mục đích chuyến đi này của bọn họ, nhanh mồm nhanh miệng nói:" Xong rồi, còn nói muốn đem mày đi làm công, mày mà thi đỗ, bọn tao tới phí công."

" Hả? Không phải các cậu tới đây để đi nghỉ à?" Cừu Địch hỏi lại:
Bình Luận (0)
Comment