Chương 6: Núi xa không ồn ào. (2)
Chương 6: Núi xa không ồn ào. (2)
Bao Tiểu Tam tự biết lỡ lời, vội vàng bịt miệng, rối rít nói:" Đúng là đi nghỉ, thuận tiện kéo mày theo càng tốt ... Mày biết không, chủ quản Đường nói, hiện giờ chúng ta có danh tiếng rất lớn, trong giới điều tra thương vụ ở thủ đô, ai cũng biết chúng ta tiếp nhận hợp đồng lớn từ Du lịch Hoa Hâm, tới mấy trăm vạn."
" Có phải là mày kiếm được mấy trăm vạn đâu, mày cao hứng cái đếch gì?" Cừu Địch khịt mũi chọc một câu:
Nói tới đó Bao Tiểu Tam vừa tức tối vừa nản chí:" Đúng vậy, vốn nghĩ mỗi người chúng ta lấy mười vạn là nhiều lắm rồi, ai mà ngờ mới chỉ là con số lẻ."
" Thế là tốt rồi, nếu không có Cáp Mạn, cậu chẳng là cái thá gì, không có Cáp Mạn thao tác, cho dù cậu có tin tức cũng không cách nào móc nối với Hoa Hâm." Cảnh Bảo Lỗi khai sáng cho hắn:
" Không phải có Kiều sao, cô ấy có thể liên lạc với Hoa Hâm!"
" Liên lạc với Hoa Hâm thì sao nào, lúc đó chúng ta cũng chỉ đòi mỗi người mười vạn, Cáp Mạn lấy được thêm là bản lĩnh của họ. Cậu phải hiểu cái mô hình thương nghiệp này, cá nhân là thứ yếu, chúng ta và nền tảng là quan hệ đôi bên cùng có lợi, đừng tham quá."
Bao Tiểu Tam hừ một tiếng, dù hắn nghĩ không thông cũng phải tiếp nhận.
Cảnh Bảo Lỗi bất ngờ là Cừu Địch nghe tin này mà chẳng có phản ứng gì, vẫn chăm chú rửa ba con thỏ, giống như nghe chuyện không liên quan vậy, hắn hỏi:" Cừu Địch, cậu không có chút hứng thú nào với chuyện này à?"
" Đúng thế, Cừu Địch, thế nào mày cũng phải có chút hứng thú chứ, khi đó chúng ta ở trấn Truân Binh như cá gặp nước thế cơ mà. Mày biết Tông Bằng Trình ra sao rồi không? Chơi trò mất tích rồi, ngân hàng kiện mấy công ty địa ốc, tiền không đủ trả nợ, cuối cùng thiếu tới mấy nghìn vạn. Nghe nói cảnh sát điều tra kinh tế đang truy lùng hắn." Bao Tiểu Tam nói tới đó vẫn không thấy Cừu Địch tỏ ra quan tâm, nói thêm:" Không phải vì mày, hắn không rơi vào thảm cảnh như thế, Hoa Hâm không thuận lợi tái khởi công khu nghỉ dưỡng. Tao nghe chủ quản Đường nói, Hoa Hâm tuyển lái xe, phục vụ viên, còn rất nhiều người ở Bằng Trình đều chạy sang khu nghỉ dưỡng của Hoa Hâm rồi."
Cừu Địch ngẩng đầu lên nhìn hai người bạn:" Các cậu đừng quá đắc ý, chúng ta chỉ ăn may thôi, thực ra không có chúng ta, chuyện vẫn cứ diễn biến theo hướng đó."
" Khi chúng ta tới trấn Truân Binh thì Thương mại Bằng Trình đã bị mắc kẹt rồi, hạng mục phía sau là giả, hắn khó thoát nổi kiếp nạn. Cả Kỳ Liên Bảo nữa, không có chúng ta thì kế hoạch kia vẫn phát động, hắn vẫn phải vào tù."
" Chúng ta xuất hiện vào đúng nơi, đúng lúc, nhận lấy thành quả. Hoa Hâm chỉ sai lầm ở chỗ chỉ biết trục lợi, nếu bọn họ biết nhân cơ hội lấy lòng người trấn Truân Binh sẽ nhanh chóng thay thế Bằng Trình."
" Có chứ, có hay không có chúng ta, khác biệt rất lớn, ít nhất là chuyện Kỳ Liên Bảo, cậu xử lý cực tốt." Cảnh Bảo Lỗi thật lòng tán dương, Kỳ Liên Bảo tự thú, đổi lại Hoa Hâm chịu trách nhiệm với Hồ Lôi, với những nhân viên bị bỏ rơi của Bằng Trình, trừ Tông Bằng Trình bị đá ra khỏi cuộc chơi ra thì mọi người đều chỉ được không mất gì:
" Không phải tôi xử lý tốt, mà là anh ta vốn định làm như thế rồi, anh ta có tâm kết không bỏ được." Cừu Địch tiếp tục làm việc, miệng lẩm bẩm:" Giống như tôi, tôi cũng có tâm kết không bỏ được ... Nếu như có một công việc thể diện đàng hoàng, có một hoàn cảnh yên ổn, có ai lại muốn phiêu dạt ở thành phố xa lạ chứ!"
Xem ra đây thực sự là mong muốn của Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi không khuyên nữa, ngồi đó hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn mây trời, nghe chim hót, nghe tiếng nước chảy. Lúc mới tới đây có chút sợ hãi, mới chỉ ở một ngày mà Cảnh Bảo Lỗi đã thấy lưu luyến, đây là nơi nốt để tĩnh tâm, khiến người sống quen ở thành phố như hắn có cảm giác cơ thể lẫn linh hồn được thanh lọc.
Rửa thỏ xong, ba người, bốn con chó vui vẻ về nhà, vầng mặt trời đỏ rực đã dần dần leo lên đỉnh đầu.
Vừa về tới thôn, không ngờ nhìn thấy một chiếc Land Rover đỗ trước một căn nhà, chiếc xe hai màu trắng đen hết sức hầm hố, kiểu dáng loại xe địa hình kết hợp thể thao. Bao Tiểu Tam ngạc nhiên lắm, hắn không ngờ trong cái thôn nghèo sao xuất hiện chiếc xe đắt tiền thế này, giá thế nào không biết, chắc chắn đem hết gia sản ba anh em họ cộng vào cũng đừng hòng mua nổi.
Tới gần nhận ra, cái xe đó đỗ trước căn nhà sáu gian rộng lớn, đây là nhà lớn nhất thôn, bên trong lúc nào cũng thấp thoáng mùi rượu.
" Anh Cẩu Đản, anh Cẩu Đản, anh đi săn à?" Từ bên trong chiếc xe, có đứa bé phát hiện ra người rình mò xe nhà mình, nó nhảy xuống định quát, không ngờ nhìn thấy Cừu Địch, trên vai còn vác cành cây treo lủng lẳng mấy con thỏ, chạy vù tới:
" Phải gọi là anh Cừu Địch, hiểu chưa, anh lớn rồi, không được gọi là Cẩu Đản nữa." Cừu Địch trừng mắt với Cảnh Bảo Lỗi đang cười trộm, ngồi xuống xoa đầu thằng bé:
Thằng bé này tuổi chừng mười, mười một tuổi, trông trắng trẻo hết sức đáng yêu, trán rộng thông minh, mũi thẳng cao, đôi mắt dài lanh lợi, chỉ có điều mặt lấm lem, mắt đảo qua lại, chứng tỏ không phải ngoan hiền gì:" Em cứ sợ về đây chán chết, không ngờ anh có nhà, lần sau đi săn cho em đi theo với nhé?"
" Không phải em về chơi thôi à? Không đúng, Tiểu Đơn, hôm nay không phải cuối tuần, sao em lại về đây?" Cừu Địch nghi ngờ:
" Em bị phạt phải về quê." Tiểu Đan đan hai tay vào nhau:
" Em làm gì?"
" Em và chú béo mải chơi game không học bài, bị mẹ em phát hiện."
Bao Tiểu Tam sáng mắt, hắn ngửi thấy mùi đồng loại từ thằng bé này, tức thì chạy tới, cười gian:" Nhất định không phải chỉ có thế đúng không?"
" ..." Thằng bé gãi đầu gãi tai không nói:
" Làm thì cũng làm rồi, anh hùng hảo hán, sợ gì mà không nói." Bao Tiểu Tam khích:
" Em dùng ná bắn vỡ cửa kính nhà cô giáo, ai bảo cô ấy bắt nạt bạn gái em, mẹ em bắt em xin lỗi, em không xin lỗi ..."
Ối dời ơi, Bao Tiểu Tam cười té lăn ra đất, giơ ngón cái khen không ngớt. Cảnh Bảo Lỗi cắn răng nén cười, thằng bé này khá quá rồi nhìn bộ dạng mới học tiểu học chứ mấy, vậy mà đã có bạn gái, ghé tai Cừu Địch nói nhỏ:" Xem đi, học sinh tương lai của cậu đấy!"
Một câu nói vô tâm lại làm Cừu Địch tái mặt, đây không phải chuyện đùa đâu, nếu y làm giáo viên, khả năng phải dạy thằng nhóc này rất cao.
" Tiểu Đơn, sao chưa vào nhà?"
Một tiếng quát truyền ra, Tiểu Đơn giật nảy mình, như chuột thấy mèo, chẳng kịp chào đám Cừu Địch đã chạy vọt vào nhà.
Không lâu sau có một thiếu phụ chừng trên 30 đi ra, mặc quần âu màu đen, sơ mi đơn giản màu trắng, đôi chân dài gợi cảm, hết sức xinh đẹp, tóc búi cao gọn gàng cặp mắt sắc xảo, gương cả ba chàng trai cảm giác bị đôi mắt đó liếc qua một lượt, chẳng hiểu sao sống lưng lành lạnh, bất giác đứng thẳng lên, không dám cười đùa nữa.
Thiếu phụ đó ánh mắt dừng ở Cừu Địch, chỉ cần nhìn thoáng qua xâu thịt thỏ trên vai y là đoán ra ngay được vừa rồi có chuyện gì, nói:" Tiểu Đơn bị phạt, chị đưa nó về quê một thời gian, em không được đưa nó đi chơi đâu đấy."
" Vâng, chị dâu, em biết rồi ạ." Cừu Địch gật đầu không dám nhiều lời:
" Ừ, được rồi, hôm khác chị sang chào chú dì, em chơi với bạn đi."
Ba chàng trai vâng dạ, sau đó kiếm cớ chuồn luôn, đối diện với thiếu phụ này làm người ta áp lực quá lớn, cả Bao Tiểu Tam cũng chẳng dám ho he gì.