Chương 7: Núi xa không ồn ào. (3)
Chương 7: Núi xa không ồn ào. (3)
Trong núi không có quan niệm thời gian gì cả, cảm giác sáng nay đi lâu lắm rồi, làm được rất nhiều việc rồi, vậy mà còn chưa tới trưa, xem đồng hồ chưa tới 10 giờ.
Trên đường về Bao Tiểu Tam cứ hỏi thân phận thiếu phụ kia, còn nói bị nhìn một cái như bị phát hiện ra là kẻ xấu vậy, làm hắn không tự nhiên. Cảnh Bảo Lỗi thì khẳng định chiếc xe kia là Land Rover Defender được gọi là vua địa hình, giá rẻ nhất phải trên 80 vạn, hỏi nhà giàu như vậy sao sống trong thôn này chưa đi?
Đối diện với câu hỏi của hai người bạn, Cừu Địch chỉ ậm ừ qua loa không trả lời.
Về tới nhà thì mẹ Cừu Địch đang đẩy cối xay, cối đá cán dài tới hai mét, to bằng cổ tay. Quản Thiên Kiều không biết kiếm đâu ra bộ quần áo thôn nữ, tíu tít chạy quanh giúp đỡ như thỏ con hưng phấn, mà giúp thì ít, phá thì nhiều, mẹ Cừu Địch vẫn cười rất vui.
Cùng là áo nhà quê, ba người Cừu Địch đi ủng cao su, găng tay len, khăn quấn cổ trông như ba thằng ngố, còn Quản Thiên Kiều thì buộc nút bên hông, lộ ra đoạn da bụng trắng lóa mắt, ống quần gấp lên gối, khăn vải buộc đầu, rất có phong cách thời trang.
Rửa chân tay xong, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đi xem Cừu Địch thu hoạch ngô, mặt trời ấm áp, gió hiu hiu thổi, ngủ béng lúc nào không biết. Đợi mẹ Cừu Địch và Quản Thiên Kiều xay xong, gọi hai người dậy thì đã là gần trưa rồi.
" Dì ơi, cho cháu thử ... Tam Nhi, đi trông bếp!" Quản Thiên Kiều chỉ huy, nhận lấy chậu bột lớn trong tay mẹ Cừu Địch:
Nhìn khoảng cách gần, Cừu Địch với mẹ không giống nhau mấy, ít nhất bà không đen, đường nét gương mặt nhu hòa trông hiền lành chứ không góc cạnh như Cừu Địch, nói chuyện nhỏ nhẹ, lúc nào cũng cười nhìn người khác. Đặc biệt là rất thân thiết với Cảnh Bảo Lỗi, hay nói thằng bé này còn xinh đẹp hơn cả con gái dì.
" Dì ơi, chú cháu đâu ạ?" Bao Tiểu Tam hỏi:
" Dì ơi, sao không thấy con gái dì?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi:
" Dì ơi, múc hai gáo nước có đủ không?" Quản Thiên Kiều hỏi:
Người không làm việc còn bận hơn người làm việc, có người nói chuyện, mẹ Cừu Địch vui lắm, lúc thì nói, chú cháu lên núi rồi, lát lại bảo, chị Cừu Địch gả đi lâu rồi, bà chỉ còn đợi Cừu Địch lập gia đình, thế là nhiệm vụ của bà và chồng đời này coi như đã hoàn thành. Lát lại đi xem Quản Thiên Kiều làm việc, vội ngăn cản, ôi con gái ơi, nhào bột không phải như thế, lực tay cháu không đủ, để dì làm.
Quả thực là không làm được, bất kể Quản Thiên Kiều ra sức nhào nặn thế nào, cục bột vẫn không ra hình thù gì cả. Vừa tới tay mẹ Cừu Địch một cái, chẳng mấy chốc mà đã thành một cái hình tròn mịn màng rồi, bà một tay kéo bột, một tay nhào nặn. Không bao lâu sau, trên lồng hấp đã có những ngọn núi nhỏ đẹp đẽ, đáy rộng đầu nhọn, ở giữa rống, cái nào cái nấy màu vàng đẹp mắt.
" A, đây chính là Oa Oa Đầu trong truyền thuyết, thứ này sắp tuyệt tích rồi." Cảnh Bảo Lỗi reo lên:
" Trong nhà hàng có, một đĩa mấy chục đồng." Bao Tiểu Tam mặc dù là người nhà quê, nhưng lại không hiểu mấy về thôn quê:
" Đó là thứ làm bằng máy, đem so với chế phẩm thủ công sao được." Quản Thiên Kiều lấy máy ảnh ra chụp, định đăng lên mạng khoe mới phát hiện ra không có mạng, kinh ngạc nói:" Ôi dì ơi không có tín hiệu, bình thường liên lạc với bên ngoài ra sao?"
" Ha ha, nha đầu ngốc, có TV có điện thoại là đủ rồi, ở đây vào mạng làm cái gì, nhưng mà lên cao chút vẫn bắt được tín hiệu đấy." Mẹ Cừu Địch cười nói:
Cuộc sống nơi này đúng là chẳng cần gì tới vào mạng, có mạng hay không chẳng ảnh hưởng gì, rau tự nhà trồng, gà chó tự nuôi, đúng rồi, sau nhà còn có cái chuồng lợn, lợn mẹ đã đẻ ra cả đàn, tám chín con liền, trông thích mắt lắm, mỗi tội mùi quá.
" Nhìn cái gì hả?" Quản Thiên Kiểu đang giơ cao tay lên bắt tín hiệu phát hiện Bao Tiểu Tam nhìn mình hừ một tiếng:
Bao Tiểu Tam che miệng cười:" Dì mắng em là nha đầu ngốc, ha ha ha."
" Anh mới là thằng ngốc ấy." Quản Thiên Kiều đá Bao Tiểu Tam một phát, cất di động đi, hỏi:" Dì ơi, Cừu Địch có thi đỗ giáo viên không dì?"
" Không biết, nó có nói đâu." Mẹ Cừu Địch thuận miệng đáp:
" Tôi biết!" Cảnh Bảo Lỗi giơ tay lên, đợi Quản Thiên Kiều quay sang thì cười gian:" Kết quả còn chưa có."
Quản Thiên Kiều lườm hắn một cái, nhưng vì lòng cô để ý chuyện này, quấn lấy mẹ Cừu Địch hỏi:" Dì ơi, nếu Cừu Địch không thi đỗ được, có phải vẫn ra ngoài kiếm việc không dì?"
" Đó là chuyện của nó, nó tự quyết. Con gái lớn không giữ trong nhà, con trai lớn không nghe lời, nó đã hai mươi mấy tuổi rồi, vậy mà chẳng chịu tìm đối tượng, tối qua dì nói chuyện với cha nó, cha nói cũng là người ít quan tâm, chẳng hỏi han gì cả." Mẹ Cừu Địch tựa hồ nói trúng tâm sự, than vãn một tràng dài:
Bao Tiểu Tam đang dựng lỗ tai lên nghe, tức thì có ngay trò xấu, chỉ Quản Thiên Kiều:" Dì ơi, dì vội cái gì chứ, không phải đối tượng tìm tới tận nhà đây hay sao? Kiều làm con dâu dì được không?"
" Hả?" Quản Thiên Kiều giật mình:
" Đúng đấy dì ơi, có con gái nhà ai vô duyên vô cớ lặn lội đường xa tới tận đây tìm Cừu Địch không, dì xem cô con dâu này thế nào ..." Cảnh Bảo Lỗi còn chưa nói hết thì bị Quản Thiên Kiều xông tới đánh, vội vàng bỏ chạy:
Đuổi không kịp Cảnh Bảo Lỗi, Quản Thiên Kiều quay về đá Bao Tiểu Tam mấy cái, làm mọi người cười suốt, mẹ Cừu Địch kéo tay Quản Thiên Kiều ngồi xuống, bấy giờ mới thực sự để ý cô bé này, trắng trẻo, xinh xắn lắm:" Con gái à, phải ăn nhiều một chút, có da có thịt, sau này mới dễ sinh con."
Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam cười lăn cười bò, đúng lúc này Cừu Địch đi gánh nước về, thấy mọi người cười nói vui vẻ, hỏi:" Mọi người nói chuyện gì thế?"
Quản Thiên Kiều trợn mắt đe dọa không cho hai người kia nói, không ngờ mẹ Cừu Địch lại nói:" Đang thương lượng để Kiều ở lại làm vợ con."
Câu này làm hai thằng bất lương cười không đứng lên nổi, Quản Thiên Kiều mặt đỏ như máu, hai tay che mặt chạy vù vào nhà trong.
Buổi trưa ăn Oa Oa đầu, cải xào, thịt thỏ hầm, làm mấy vị khách khen không ngớt.
Ánh nắng, chim kêu, chó sủa, núi xanh làm gối, trời cao làm màn, nằm trên triền dốc ngắm nhìn cảnh núi rừng đúng là hưởng thụ vô hạn.
Gian phòng bên của Cừu Địch nhường cho Quản Thiên Kiều, ba chàng trai ngủ trên gác xép của phòng chứa lương thực. Cái nhà này không biết là chuẩn bị cho chiến tranh hay thiên tai nữa, cả một phòng lớn đầy ắp lương thực. Buổi chiều khá rảnh rỗi, ba người nằm hàng ngang trên bãi cỏ trước nhà, Cừu Địch đuổi bốn con chó cứ quanh quẩn bên cạnh đi, buồn chán ngậm một cọng cỏ.