Chương 8: Núi xa không ồn ào. (4)
Chương 8: Núi xa không ồn ào. (4)
Cảnh Bảo Lỗi nhìn Cừu Địch tâm sự trùng trùng, muốn hỏi lại thôi, chỉ có Bao Tiểu Tam vui vẻ thi thoảng ợ một cái, khen thịt thỏ ngon, bảo Cừu Địch mai lại đi săn thỏ tiếp, lát sau đổi ý muốn săn gà rừng, rồi lại thấy chưa hả muốn săn lợn rừng, sói, nói một hồi còn đòi săn gấu, muốn mang tay gấu về ăn.
Cừu Địch đáp qua loa cho có, mắt nhìn xa xăm không biết nghĩ cái gì, rõ ràng là về nhà rồi, vậy mà nhìn Cừu Địch lại không có sự thoáng đạt như trước, thi thoảng lại ngây người. Cảnh Bảo Lỗi ngắt một cọng cỏ ném Bao Tiểu Tam, rồi đánh mắt về phía Cừu Địch, cái thằng ngốc đó còn tưởng Cảnh Bảo Lỗi muốn chơi đùa với mình, cũng nhặt cỏ ném lại, còn ném nhiệt tình.
Cảnh Bảo Lỗi chẳng thèm để ý thằng ngốc đó nữa, nói:" Cừu Địch, bọn tôi hơi nhớ cậu cho nên mới tới đây thăm, cậu đừng có áp lực gì."
Bao Tiểu Tam lúc này mới hiểu ra, cũng khuyên:" Đúng thế, mày không muốn đi bọn tao có kéo mày đi được đâu, cứ ở lại làm giáo viên cũng không tệ. Việc gì phải trưng cái bản mặt như đưa đám, làm như ai nợ mày 800 đồng vậy."
Cừu Địch cười không đáp rõ ràng không muốn nói chuyện, nhưng Bao Tiểu Tam không chịu tha, ở bên cạnh lấy cỏ cọ vào cổ y, làm Cừu Địch không nghiêm mặt được nữa:" Được rồi, được, hai người muốn gì nói đi."
Cảnh Bảo Lỗi nói:" Từ khi gặp được mọi người, tôi từ trạng thái u uất chuyển sang sáng sủa, cậu đừng có thay tôi đi vào trạng thái cũ của tôi đấy."
Bao Tiểu Tam dỗ dành:" Mày có tâm sự gì nói với anh em đi, muốn tiền, anh em chúng ta cùng đi kiếm, muốn gái, cùng lắm Bảo Đàn móc tiền cho mày đi chơi gái."
Câu này làm Cảnh Bảo Lỗi không vui rồi, ngồi dậy nhổ cỏ ném Bao Tiểu Tam:" Bằng vào cái gì tôi phải mời?"
" Ý mày là tao phải mời à?"
" Đương nhiên là cậu phải mời."
" Được, mày nói đấy nhé, tao mời bọn mày đi chơi gái, dù sao anh đây cũng có tiền." Bao Tiểu Tam cười đắc ý, nhưng mà làm gì có chuyện ngon lành thế:" Tao kiếm cho mày hai bà thím trên bốn mươi, đang tuổi hổ lang đói khát, chơi chết mày luôn."
Cảnh Bảo Lỗi hối hận vả miệng mình, Cừu Địch cười vài tiếng, Tam Nhi suy nghĩ đơn giản, mồm mép nhanh nhảu, y luôn rất tán thưởng.
Người trẻ tuổi ở cùng nhau sao có ưu phiền được, bị hai người bạn ép hỏi, Cừu Địch đem tâm tự kể ra, tốt nghiệp mấy năm rồi mà chưa đứng vững được ở đâu cả, cứ phiêu bạt mãi. Ra ngoài kiếm tiền à? Không yên tâm cha mẹ ở nhà, hơn nữa chẳng nhìn thấy tương lai, chẳng thấy kết quả gì. Quay về sao, y chỉ là đứa bé nông thôn không có gốc gác quan hệ gì, muốn ở lại huyện thành cũng khó.
Mấy năm qua không chỉ một lần tham gia thi công vụ viên rồi, từ cục thuế vụ tới, cục an sinh xã hội, thậm chí cả cục bảo vệ môi trường, tài nguyên quốc thổ, nông nghiệp, những thứ chẳng liên quan gì tới chuyên ngành của y. Chẳng biết tham gia khảo thí bao lần, y cũng chẳng nhớ, càng thi càng hoang mang, càng thi người càng đông, càng thi ... Cơ hội càng mong manh.
" Hả? Cái huyện thành nhỏ như mắt muỗi, kiếm đồng lương hai ba nghìn thôi mà khó vậy à?" Bao Tiểu Tam nghe mà sững sờ, đối với chuyện trong thể chế, hắn chẳng khác gì mù chữ:
Cảnh Bảo Lỗi hiểu hơn một chút, người phương bắc rất coi trọng công tác chính thức, coi trọng nhân viên nhà nước, tò mò hỏi:" Lần này thi viết thành tích của cậu tốt lắm mà? Sao trong lòng không tự tin?"
" Có lần nào tôi thi không tốt? Xưa nay tôi tự tin nhất là thi cử ... Có điều hạn ngạch làm giáo viên ngữ văn cao trung Nhất Trung huyện, có hai mà thôi, cậu đoán xem bao nhiêu người báo danh?" Cừu Địch hỏi:
" Bao nhiêu?"
" 121 người, có cả người tỉnh bên, thậm chí là xa nhất còn có người từ tỉnh đông bắc chạy tới cái huyện thành nhỏ của chúng tôi xin việc. Còn có người trình độ nghiên cứu sinh cũng tới thi nữa, ghê không?"
Cảnh Bảo Lỗi gật đầu, đúng là ghê gớm:" Không phải cô giáo cậu cũng dạy Nhất Trung à?"
" Cô giáo tao chỉ là giáo viên bình thường thôi, không giúp được nhiều, với lại nói quan hệ, người ta có quan hệ trên cục giáo dục, chính phủ ấy chứ, cô giáo chỉ báo cho tôi biết tin thôi ... Có quen biết vẫn phải chạy chọt, chạy bao nhiêu tiền cho đủ đây?"
Bao Tiểu Tam nghe không lọt tai nữa rồi:" Phiền phức như vậy để kiếm chút tiền thôi à? Có đáng không?"
Cảnh Bảo Lỗi giảng giải cho hắn, tiền tuy ít, nhưng có thể nhận tới già, chết rồi còn được 10 tháng tiền lương cùng hỗ trợ gia đình. Bao Tiểu Tam trợn mắt lên, sống cho bây giờ là đủ rồi, nghĩ mười mấy năm, mấy chục năm làm cái gì, mỗi tháng cho chút tiền đủ làm cái chó gì, làm đồng nát cũng nhiều hơn.
Lý luận đơn thuần này làm Cừu Địch nghe mà bật cười, y khoác vai Bao Tiểu Tam nói:" Ai bảo không phải đâu, nhưng dù sao đó là chính đạo nhân gian, một là giáo viên nhân dân vinh quang, một là lao động lâm thời có thể bất kỳ lúc nào, mức độ làm người ta yên lòng khác nhau. Với lại người xưa chú trọng, cha mẹ còn không đi xa ... Tao chẳng những đi xa, còn chẳng có một công việc chắc chắn, trong lòng cứ bất an."
" Tôi hiểu." Cảnh Bảo Lỗi thở dài, chuyện này họ chẳng thể giúp được gì hết:
" Tao thấy có khó khăn gì đâu, mày cứ chịu khó kiếm thật nhiều tiền vào, sau đó gửi về cho cha mẹ mày, không phải là xong rồi à?" Bao Tiểu Tam đưa ra cách giải quyết vấn đề rất đơn giản gọn nhẹ:
" Mày hiểu cái rắm ấy, nếu chỉ sống vì tiền thôi thì đơn giản quá rồi." Cừu Địch mắng một câu, tinh thần hơi sa sút:
" Sao thế?" Cảnh Bảo Lỗi thấy hơi kỳ lạ, từ lâu hắn nhận ra biểu hiện của Cừu Địch có rất nhiều mâu thuẫn, nếu bảo y là người thích công việc ổn định, sao lại phiêu bạt tới Bắc Kinh liền mấy năm, cố sống cố chết bám víu ở đó làm gì?
Với bằng cấp của Cừu Địch, ở Bắc Kinh không là cái gì, nhưng ở nhiều thành phố lớn khác không phải kém, thậm chí có thể nói là nổi trội, y có thể xin được công việc tử tế không khó khăn gì!
Vậy mà y thà đi làm giao hàng ở Bắc Kinh chứ không tới nơi khác làm việc, rồi lại vì công việc vài nghìn vội vàng chạy về, không phải vô lý sao?
Chưa kể rất nhiều chuyện khác nữa, đặc biệt là tính cách của y rất mâu thuẫn, tựa hồ như có hai con người khác nhau cùng tồn tại trong một cơ thể vậy, hoặc là có hai cá tính đang vật lộn đấu tranh với nhau. Cảnh Bảo Lỗi muốn hỏi lâu rồi, nhưng trước kia hai người không thân thiết đến thế, hai nữa Cừu Địch là người kín tiếng, hôm nay tranh thủ cơ hội, hắn muốn tìm hiểu thêm về người bạn này.