Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 175 - Chương 9: Đêm Khuya Nghe Binh Đao. (1)

Chương 9: Đêm khuya nghe binh đao. (1) Chương 9: Đêm khuya nghe binh đao. (1)

Nói tới mùa thu phương bắc, người ta luôn nghĩ tới cỏ cây héo úa, màu vàng ảm đạm, gió lạnh tới sớm, nghĩ tới khung cảnh tiêu điều. Những cái đó chẳng có ở nơi này, cỏ vẫn tươi, cây cối chỉ chuyển sang màu xanh đen, lá vẫn rậm rạp, ngoài kia à, trái quả trĩu trịt.

Cũng phải nói ba người Quản Thiên Kiều tới đúng lúc lắm, thu hoạch đã kết thúc, lại chẳng phải chuẩn bị cho vụ mùa mới, Cừu Địch mới có thời gian tiếp đãi bạn bè.

Có điều mùa thu nơi nào cũng có điểm giống nhau, khiến lòng người mang nỗi buồn man mác xa xăm.

Chuyện gia đình xưa nay Cừu Địch không nhắc tới nhiều, cha y là nhân viên bảo vệ rừng, là công chức chính thức thuộc cục lâm nghiệp, lại là quân nhân xuất ngũ, ông là chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên định, xưa nay luôn yêu câu con trai phải làm người đường đường chính chính, làm việc quang minh lỗi lạc. Cho nên Cừu Địch bị cha mình thúc ép, lên đại học tìm mọi cách vào hội sinh viên, tích cực tham gia hoạt động, viết đơn xin nhập Đảng, tìm chủ nhiệm hệ báo cáo tư tưởng, mỗi lần về nhà nhiệm vụ chủ yếu là mang theo đặc sản địa phương, cuối cùng vượt lên trước đại đa số mọi người, gia nhập Đảng!

" Sau đó thì sao?" Bao Tiểu Tam nghe cứ như là truyện truyền kỳ vậy:

" Sau đó chính là tao mà mày thấy đấy, tao là một chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản xuất thân đỏ rực, nên trừ công ty giao hàng nhanh nhận tao thì chẳng ai thèm nhận ... Tao nói cho bọn mày biết, chớ có cười, ông nội tao đánh chiến dịch Hoài Hải là tấm gương điển hình, cha tao là anh hùng tham gia chiến tranh Việt Nam lùi về, tao xuất thân dòng dõi cách mạng chính tông ... nhưng không tìm được công việc, bọn mày biết tao áp lực thế nào không? Quan hệ tổ chức hiện giờ vẫn ném ở trường đại học mấy năm rồi." Cừu Địch vừa kể vẻ mặt vừa thay đổi liên tục, thực sự là sầu não vô cùng, hắn không biết đám bạn có hiểu được tình cảnh của mình không:

" Hình như ngầu lắm phải không? Ông nội nó, cha nó đều giỏi hơn nó!" Bao Tiểu Tam hỏi Cảnh Bảo Lỗi, hắn không thấy rõ mối liên quan giữa câu chuyện và hiện thực:

Cảnh Bảo Lỗi chép miệng, cũng chỉ có thể hiểu phần nào, khó cảm thông:" Là loại ngầu nhất đấy, nhưng mà bây giờ là thời đại nào rồi cơ chứ, cậu bám lấy truyền thống có ý nghĩa gì không? Vô số vị tiên hiền cách mạng lập nên giang sơn, dùng máu tươi đổi lấy mảnh đất quý giá này, đó là chuyện của thời đại đó rồi, thời thế tạo anh hùng, bây giờ thời đại khác, phải có cách sống khác chứ."

Cừu Địch thở ra một hơi, hỏi lại:" Được, trường hợp nhà tôi hơi đặc biệt chút ... nhưng theo ý cậu không cần để ý tới cảm thụ gia đình, cứ thoải mái ra kia làm gì thì làm không cần quay về. Cậu nói thì hay lắm, tôi hỏi cậu, những kỳ vọng của cha mẹ cậu vào cậu, cậu có thể bỏ mặc, không thèm để ý tới à?"

Cảnh Bảo Lỗi tức thì nghẹn lời, không đáp được.

Bao Tiểu Tam chợt nhớ ra:" Phải rồi, Bảo Đản, sao mày chưa bao giờ kể chuyện về nhà mày, không phải mày là con riêng chứ?"

Cảnh Bảo Lỗi mặt biến sắc, thẹn quá hóa giận rồi, nhảy dựng lên, đá cho Bao Tiểu Tam một phát thật mạnh, sau đó hắn quay đầu chạy luôn. Bao Tiểu Tam không đề phòng, bị đá một phát ngã lăn lông lốc, thế là nổi khùng kiếm thanh củi đuổi đánh Cảnh Bảo Lỗi, hai người một trước một sau chạy về nhà Cừu Địch, tiếp theo đó là chó chạy gà bay, Quản Thiên Kiều hét chói tai can ngăn bọn họ.

Cừu Địch vẫn nằm trên dốc cỏ êm ái ngoài nhà, nghiêng đầu sang bên, để mặt trời ấm áp chiếu khắp cả người, không để ý tới ba người kia la hét, có vẻ thấy phiền, có vẻ là ngủ rồi ... Kỳ thực Cừu Địch không nói, y hưởng thụ nhất là sự khoai khoái thong thả bước đi, tự do tùy ý, đáng tiếc, y chưa bao giờ có, lúc nào cũng vội vàng bận bịu ...

Vầng mặt trời đỏ ối dần dần lặn xuống sau ngọn núi, hoàng hôn như phủ lên bức tranh bột nước, làm Đại Thanh Sơn kéo dài liên miên một màu xám. Cừu Địch đi lên lưng núi, nhìn con đường quanh co chín khúc, đó là thói quen tạo thành từ nhỏ, mỗi lần về ngồi nhà trong núi, mỗi lần hoàng hôn buông xuống, y luôn ở đây đợi một bóng người cô độc.

Bóng người càng ngày càng còng xuống đó được gọi là: cha.

Cha về rồi, trên lưng gánh một bó củi lớn, giống như bao lần, khác một điều là hôm nay trong tay cha xách theo cái gì đó, đi rất chậm. Cừu Địch chạy nhanh về phía cha, mấy chục năm ký ức chồng lấp lên nhau, bức tranh này trở nên quá mức quen thuộc, càng xa cách bên ngoài, ký ức lại càng rõ ràng, dù có ở trong đô thị phồn hoa cách cả nghìn dặm.

" Cha, để con." Cừu Địch nhận lấy bó cúi, không đùa được đâu, phải nặng tới hơn 50 kg đấy, y xốc lên trên vai. Cha đứng bên mỉm cười nhìn con trai ngày càng tráng kiện khỏe mạnh, ánh mắt luôn hết sức tự hào. Cừu Địch chỉ cái túi căng phòng mà cha xách theo, hỏi:" Cái gì vậy cha?"

" Táo chua đấy, mùa này không còn nhiều đâu, quý lắm ... Còn cả lê nữa, để cho bọn nhóc ấy đổi khẩu vị, trong nhà cũng chẳng có gì nhiều đãi khách." Người cha nói:

" Bọn họ ấy à, buổi trưa ăn mấy con thỏ béo múp rồi, cha đừng lo."

" Mấy đứa định ở bao lâu, toàn là trẻ con thành phố, có quen với cuộc sống ở trong núi chúng ta không?"

Bây giờ chẳng phải kỳ nghỉ, chẳng phải ngày lễ, trong thôn chỉ còn lại toàn người già, đến như cha y cũng xem như trẻ rồi, nên phàm có người lạ tới thì đều là khách quý cả. Cừu Địch cười nói:" Không sao đâu ạ, bọn họ vẫn thấy mới mẻ lắm."

" Ừ, hết mới mẻ sợ là chỉ mong đi cho sớm." Người cha cởi bình nước bên hông ra uống một ngụm:

Bước chân Cừu Địch hơi do dự, bước chậm lại, đi theo bước chân vững vàng của cha. Cha y xưa nay là người trầm tính ít nói, ít thể hiện tình cảm ra ngoài, nhưng dù cha không nói, y vẫn nhận ra cha đang dần dần già đi, già tới không còn thân thủ mẫn tiệp như lúc y còn nhỏ nữa, già tới không còn như trong ký ức lúc nào cũng gấp gáp vội vàng nữa. Già như ngọn núi ở nơi này, trong mắt có lẽ không lưu luyến, nhưng trong lòng luôn vấn vương.

" Con làm sao thế?" Người cha hỏi:

" Không sao ạ." Cừu Địch lắc đầu chuyển đề tài:" Cha, con ở ngoài gặp được một cao thủ quân thể quyền, với trình độ của con mà bị đánh cho không còn sức đánh trả."

" Con lúc này cũng muốn dựa vào mánh khóe trục lợi, vĩnh viễn không phải là chính đạo." Người cha không bất ngờ, hơn nữa giọng điệu của ông còn giống hệt Kỳ Liên Bảo:
Bình Luận (0)
Comment