Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 176 - Chương 10: Đêm Khuya Nghe Binh Đao. (2)

Chương 10: Đêm khuya nghe binh đao. (2) Chương 10: Đêm khuya nghe binh đao. (2)

Chuyện này Cừu Địch chung quy vẫn còn chút không phục muốn tìm câu trả lời từ cha:" Người đó cao hơn một mét chín, thể trọng cũng hơn 100 kg, cao hơn con nửa cái đầu, nặng hơn mấy chục cân, thân thủ của hắn giống hệt cha kể, bóp tay nghe tiếng, vung quyền thấy gió."

" Không thể nào, gặp phải loại cao thủ đó mà con còn đứng được à?" Người cha hoài nghi nhìn con trai:

" Hắn nương tay ạ." Cừu Địch không ngại thừa nhận:

" À, vậy thì đúng rồi, với trình độ mèo ba cẳng của con, ra ngoài kia chớ khoe khoang, gặp phải dân trong nghề, người ta đánh gãy vài cái xương của con còn là nhẹ đấy." Người cha thong thả nói, đối với chuyện này, ông có quan niệm không giống với người làm cha mẹ khác:

" Giờ còn phải thừa nhận, trước sức mạnh tuyệt đối và ưu thế tuyệt đối, kỹ xảo chẳng có tác dụng gì, chiêu thức cũng không có tác dụng gì." Cừu Địch hậm hực đá bay một cục đá bên đường:

" Khác biệt chính là ở chỗ này, đây không phải là vấn đề chiêu thức, mà là vấn đề hoàn cảnh." Người cha biết con trai đang lắng nghe, nên rất nghiêm túc nói:" Năm xưa bọn cha học quân thể quyền, đều là học một chiêu khắc địch, vì hoàn cảnh của cha khi đó là chỉ có sống và chết, địch và ta, rất rõ ràng, chỉ có tiến thẳng về phía trước."

" Bây giờ hoàn cảnh thay đổi rồi, đối thủ không xác định được, chiêu thức là chết, người là sống, con dùng một loại chiêu thức, đương nhiên không thể ứng phó với hoàn cảnh quá nhiều biến số."

" Vậy phải làm sao ạ?" Cừu Địch truy hỏi:

" Quên hết chiêu thức con học đi, đừng quá tin tưởng vào sức mạnh của quyền cước, dùng hết thảy mọi phương thức có thể dùng. Ví như khi bị gạt chân, con có thể căn cứ vào tình huống thuận thế giật khuỷu vào mặt, hoặc là dùng cung bộ đánh lên ... Ví dụ như trong khi dùng chiêu khóa cổ mà tay con có dao găm, con có thể biến khóa cổ thành rạch động mạch cổ của đối phương ... Ví dụ như hai bên giằng co, ở khoàng cách gần, trán của con, đầu gối của con có thể thành vũ khí trực tiếp nhất, húc vào sống mũi đối phương, đá vào hạ bộ đối phương, đều có thể một chiêu khắc địch, dù đối phương có mạnh hơn con." Người cha vừa nói vừa dùng động tác làm mẫu:

Cừu Địch nghe mà dở khóc dở cười:" Cha, thế thì con đánh người ta tàn tật luôn à?"

" Cho nên cha mới bảo con ra ngoài chớ có đánh nhau, đã đánh rồi thì không có cái gọi là sức mạnh tuyệt đối hay ưu thế tuyệt đối gì như con nói đâu, một thằng ngốc chưa từng luyện võ cầm dao chém, có thể khiến con bị thương, một người bình thường dùng súng có thể khiến con mất mạng ... Sao, con nghĩ mình luyện võ mười mấy năm thành thiên hạ vô địch rồi đấy à?" Người cha xoa đầu con trai:" Đừng đánh nhau, chỉ đánh khi hết cách, lúc phải đánh, đừng ngại dùng hết thảy thứ con có."

Cừu Địch gật đầu, không hỏi tiếp nữa, trong lòng có đôi phần áy náy, bởi vì y đánh nhau rất nhiều, gặp phải chuyện khó khăn, việc đầu tiên nghĩ tới là, đánh cho nó một trận. Từ xưa tới nay, Cừu Địch cực kỳ tự tin, cho tới tận khi gặp được Kỳ Liên Bảo, bị đánh cho hai tuần liền không rời được giường, nhận được bài học vô cùng sâu sắc.

Ít nhất rút ra bài học đối phó với người thể lực áp đảo mình, chơi tay không là sai lầm, ít nhất phải kiếm vũ khí.

Bài học y rút ra là thế đấy.

Đi qua hai ngã rẽ, nhìn thấy trong nhà khói bếp bay lên, những lúc như thế, cha luôn dừng bước, vui vẻ nhìn ngôi nhà, sau đó hô một tiếng, chó trong nhà sẽ sủa loạn lên chạy về phía cha.

Quả đúng là thế, một tiếng hô to, núi rừng hưởng ứng, mắt thấy mấy bóng đen vừa sủa vừa chạy, người cha vui vẻ đi tiếp, Cừu Địch mang tâm sự nặng nề theo sau. Có lẽ nhìn ra được tâm sự của con, người cha vừa đi vừa nói:" Thấy con lần này về ở mà lòng không yên, người xưa nói rồi, con gái lớn không giữ trong nhà, con trai lớn không nghe lời. Chuyện trong nhà con đừng lo, sức khỏe cha mẹ vẫn con tốt, con sống vừa ý mới là hi vọng lớn nhất của cha mẹ."

" Cha ..." Cừu Địch ngại ngùng gọi một tiếng:

" Ha ha ha, đừng gọi thân thiết như thế, gọi càng thân, đi càng xa ... Bà nội con nói vậy đấy." Người cha cười ha hả, cúi xuống gãi cổ mấy con chó quấn quanh chân mình:

Cừu Địch đi theo cha, mấp máy môi nói:" Cha, lần này đi thi ... Con không chắc cho lắm, nếu thi được, vào biên chế ở huyện thành, con sẽ không đi đâu nữa, mà chỉ sợ ..."

" Đó là chuyện của con rồi, nuôi con lớn lên là chuyện của cha mẹ, nhưng lớn lên thành người thế nào là do bản thân con. Chuyện này con tự quyết đi, không nhất định nghe lời cô giáo con ... Do con hết!" Người cha chắp tay sau lưng, ném vấn đề cho con trai, dẫn mấy con chó về nhà, dọc đường chào hỏi mấy người trong thôn:

Cừu Địch ngây ra tại chỗ chốc lát rồi hậm hực về nhà chậm hơn vài bước. Có người cha đi lính kỳ thực không phải là chuyện tốt, huấn luyện con trai cũng giống như huấn luyện tân binh, nếu vấp ngã đừng mong ông đỡ một tay, ông chỉ nhìn y ngã thôi.

Về tới nhà đặt bó củi lớn ở góc sân, rửa mặt còn chưa khô đã nghe thấy trong nhà cười nói rộn ràng, Cừu Địch vừa vào nhà một cái, tâm tình đã tệ lại càng tệ hơn. Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi đang cầm ảnh trong nhà xem, Quản Thiên Kiều thì khỏi nói, lại sắp cười tới mất mạng rồi.

Vừa thấy Cừu Địch về Bao Tiểu Tam cố ý hỏi:" Chú Cừu, chú Cừu, cái thằng bé mặt quần thủng đít lộ cả trym ra ngoài này có phải là Cừu Địch không chú, sao nó đen mà trym lại trắng thế?"

Cừu Thiên Quân cười phá lên, Cừu Địch nóng rát mặt, xông đến cướp lấy album ảnh, đá Bao Tiểu Tam lắm chuyện một phát, trong nhà lại một phen náo loạn.

Giờ cơm tối hẳn là thời gian cao hứng nhất trong ngày, những cái bát lớn rửa sạch sẽ, táo chua đỏ tới phát tím, Quản Thiên Kiều ăn nhóp nhép luôn mồm, lê rừng ngọt vô cùng, Bao Tiểu Tam ăn không thèm gọt vỏ. Cảnh Bảo Lỗi thì nhìn một thứ Cừu Thiên Quân gọi là hoàng đài, tò mò hỏi đi hỏi lại, không chắc chắn lắm gọi nó là một loại nấm, rất giống vị nấm mối. Hỏi hắn nấm mối là gì, hắn cũng không nói được rõ ràng, chỉ nói là một loại món ngon, giá cả đắt đỏ.

Bao Tiểu Tam nghe được câu này tất nhiên nói Cảnh Bảo Lỗi bốc phét, hai thằng ngốc lại cãi nhau. Bữa cơm hôm đó vẫn là ăn Oa Oa đầu, nước cháo, thoáng cái ăn bảy tám phần, bữa ăn chẳng yên ổn, bốn người trẻ tuổi ồn ào, ngược lại làm cha mẹ Cừu Địch vui lắm, cứ cười suốt.
Bình Luận (0)
Comment