Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 177 - Chương 11: Đêm Khuya Nghe Binh Đao. (3)

Chương 11: Đêm khuya nghe binh đao. (3) Chương 11: Đêm khuya nghe binh đao. (3)

Ăn cơm xong, Quản Thiên Kiều dứt khoát không để mẹ Cừu Địch rửa bát mà tranh rửa, tranh thì tranh được rồi, nhưng lại kéo Cảnh Bảo Lỗi làm cùng ... Gọi là làm cùng chứ cô nàng tay không dính nước đứng chỉ huy Cảnh Bảo Lỗi rửa bát, làm Cảnh Bảo Lỗ tức lắm, nói cô muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai, bán đứng chị em, thế là ăn vài cái đá.

Sân nhà Cừu Địch rất rộng, làm bằng đất nện, nhưng có một khoảng thềm trước gian nhà chính lát đá xanh, từng phiến từng phiến lớn, vừa sạch sẽ vừa mát, ăn cơm xong ra trước hiên nhà ngồi là thích nhất.

Gà đã vào chuồng, lợn ăn no ngủ hết rồi, chỉ có mấy con chó lẩn quẩn trong sân, đằng xa núi chỉ còn lại một màu đen xì. Bao Tiểu Tam sán tới bên Cừu Thiên Quân ngồi ở ngưỡng cửa ngậm tẩu thuốc, đưa thuốc lá mời ông, tò mò hỏi:" Chú, cháu nghe Cừu Địch kể chú từng tham gia chiến tranh Việt Nam?

" Ừ, làm sao?" Cừu Thiên Quân đưa thuốc lá kẹp sau tai, ông không hút thứ này, nhạt miệng:

" Cháu cứ tưởng Cừu Địch bốc phét chứ." Bao Tiểu Tam nổi hứng, hắn thấy cha của Cừu Địch đáng tin hơn Cừu Địch nhiều, mặt hắn cứ hơn hớn nhìn Cừu Thân Quân từ trên xuống dưới, làm ông cũng phải hoang mang, thằng bé này làm sao vậy. Tiếp đó nghe Bao Tiểu Tam tò mò cùng hâm mộ hỏi:" Chú, chú từng giết người chưa?"

Cừu Thiên Quân có lẽ là không ngờ tới câu hỏi thế này, cười một tiếng, không đáp.

" Sao vậy chú? Bao Tiểu Tam rất dai, hỏi tới:

" Không sao cả, cháu nhìn chú có giống từng giết người không?" Cừu Thiên Quân hỏi ngược lại:

À, chuyện này thì ... Bao Tiểu Tam lại lần nữa đánh giá Cừu Thiên Quân, trang phục công tác đã giặt tới bạc màu, một đôi dép cao su kiểu cũ, đế sắp mòn tới vứt đi rồi, da thì đen thô ráp như cây già, trông thế nào cũng giống nông dân quanh năm vất vả, lắc đầu không tin tưởng lắm:" Không giống ạ."

" Làm sao cháu nhìn ra?" Cừu Thiên Quân tò mò hỏi lại:

" Trông chú hiền thế này chắc chắn là không giống rồi." Bao Tiểu Tam khẳng định:

Cừu Thiên Quân lại cười ha hả, nhả ra từng vòng khói nói:" Có phải muốn nghe chuyện chiến tranh không? Chú từng giết nhiều người lắm đấy."

" Vâng, vâng!" Bao Tiểu Tam gật đầu lia lịa, hắn từ nhỏ thích nghe người ta kể chuyện, vẫy tay gọi mọi người:" Tới đây, tới đây, nghe chú Cừu kể chuyện chiến tranh Việt Nam này ..."

" Chú Cừu có phải chúng ta thiếu chút nữa đánh tới Hà Nội rồi không? Cháu từng xem phim Vòng hoa dưới chân núi, vô cùng thảm liệt, đánh xong ngọn núi bị tước tới mấy mét." Cảnh Bảo Lỗi xem rất nhiều phim, nhưng biết phim với thực có khoảng cách, hắn rất muốn chứng thực:

Cừu Địch từ trong xách ấm nước tới rót cho mọi người, là nước sôi nguội thôi, nơi này điện không tốt, có thể thắp sáng, xem TV là khá lắm rồi, chứ muốn dùng mấy thứ hao điện tủ lạnh à? Quên đi! Thế nên không có nước ngọt gì cả, đôi khi đun nước lá, nhưng mùa này sương xuống rồi, lá độc lắm, uống không tốt cho sức khỏe.

Cừu Thiên Quân cầm tẩu thuốc trong tay, nghiêm túc nhìn mấy hậu bối, miệng mấp máy nhưng chẳng nói ra được câu nào, có vẻ như chìm vào hồi tưởng.

Quản Thiên Kiều cũng "rửa bát xong" đi tới, tò mò ngồi cạnh mọi người, nhìn ông chú trông như lão nông hiền lành này, thực sự không thể liên hệ với chiến tranh.

" Chú Cừu, chú làm sao thế ạ?" Bao Tiểu Tam đợi không nổi nữa:

" Chú uống nước đi, nghe nói nữ binh Việt Nam ghê gớm lắm, chú có thấy họ chưa?" Cảnh Bảo Lỗi đưa nước tới, tò mò hỏi:

Bao Tiểu Tam nghe chuyện này thì nói tranh:" Cháu từng thấy trong ảnh rồi, bọn họ vác pháo hỏa tiễn, còn kinh hơn rambo Mỹ, có thật không chú?"

Cừu Thiên Quân mãi hồi lâu sau mới hồi tỉnh, uống một ngụm nước lớn, thấy cả con trai cũng háo hức ngồi đợi kể chuyện, ông chỉ vô tâm nói một câu, không ngờ khơi lên sự tò mò của bọn nhỏ, đoạn quá khứ này ông chẳng muốn nhìn lại, buông một tiếng thở dài:" Chẳng hay ho như các cháu nghĩ đâu, cũng chẳng có gì kích động lòng người hết ..."

" Khi đó cách mạng văn hóa vừa kết thúc, bộ đội cũng bị ảnh hưởng bởi cách mạng văn hóa, nhân tài thất thoát nhiều nên sản xuất của nhà máy quân giới chất lượng rất tệ. Mà vũ khí kém đưa ra chiến trường là chết người, lựu đạn ném đi không nổ, súng thì bắn được vài phát đã kẹt đạn, thậm chí chuyện đạn pháo nổ ngay trong nòng cũng rất nhiều ... Rất nhiều chiến hữu của bọn chú bị chết bị thương vì vũ khí, còn chưa thấy mặt địch."

Hả? Mấy người trẻ tuổi buồn rầu, cứ tưởng nghe một câu chuyện hào hùng, vậy mà mới mở màn đã làm người ta khó chịu rồi.

Còn chuyện khó chịu hơn nữa cơ, Cừu Thiên Quân thất thần nhìn lên bầu trời:" Nếu luận về tố chất quân sĩ, phía Việt Nam khi đó thực sự không kém chúng ta, bọn họ dùng trang bị thu được của quân Mỹ, còn có quân giới cho Liên Xô thậm chí là chúng ta chi viện. Vũ khí phổ biến nhất của họ là súng tiểu liên AK, mà chúng ta thì dùng sùng trường bán tự động T-56. Khi lên chiến trường thậm chí là có đại đội không trang bị đủ mũ sắt ..."

" Có điều khi ấy bọn chú nào có biết mấy chuyện đó, tâm tình kích động lắm, hành quân tới tiền tuyến, tiểu đội trường Lão Loa hô hào, lập công một cái là lên cấp, xuất ngũ không cần về quê nữa, có thể ở lại thành phố làm công kiếm tiền ... Ha ha ha! Thực ra khi đó động cơ của chú không thuần khiết, chú nghĩ, nếu được làm cán bộ quốc gia thì nở mày nở mặt lắm."

Bao Tiểu Tam cười hì hì nói chú Cừu giống mình rất thực tế, ba người Cừu Địch thì lòng trầm xuống nhìn nhau, bọn họ đều nghe ra ý vị khác mà Tam Nhi không phát hiện. Cừu Thiên Quân hiểu phần nào tính cách Bao Tiểu Tam rồi, xoa đầu thằng bé ngốc này, kể tiếp:" Biết không, tiểu đội trưởng của chú còn chẳng lớn bằng cháu, mới 24 tuổi thôi, hắn là người Loa Hà, cho nên mọi người đều gọi là Lão Loa."

" Oa, đồng hương của cháu đấy!" Bao Tiểu Tam hưng phấn reo lên:

" Ồ, đồng hương à ... Hắn cũng là quân khốn kiếp, hắn không nói với đám tân binh mới toanh bọn chúng là đánh trận sẽ chết người." Cừu Thiên Nhân nói một câu làm Bao Tiểu Tam im re, ông không nói nữa, tựa hồ trong miệng có vị đắng chát không nói ra được:

Điều này xác nhận suy đoán đám Cừu Địch trước đó, là chú Cừu bị người ta lừa lên chiến trường, tâm trạng ai cũng nặng nề, chuẩn bị đón nhận câu chuyện có lẽ không hề trong tưởng tượng.
Bình Luận (0)
Comment