Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 178 - Chương 12: Đêm Khuya Nghe Binh Đao. (4)

Chương 12: Đêm khuya nghe binh đao. (4) Chương 12: Đêm khuya nghe binh đao. (4)

Mọi người phải đợi rất lâu Cừu Thiên Quân mới kể tiếp.

" ... Vượt qua bia địa giới số 9, bọn chú mới phát hiện ra, chiến tranh hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn chú, bọn chú thậm chí còn chưa đánh với ba sư đoàn chủ lực của quân Việt Nam đã tổn thất lớn, mới chạm trán với vũ trang địa phương và dân binh của họ, bị quấy nhiễu khắp nơi."

"Dọc đường đi đâu đâu cũng thấy thi thể bị giết chết, chết kiểu gì cũng có, nhà cửa bên đường chi chít vết đạn, thậm chí có nơi bị san bằng, trâu trong chuồng chết ngổn ngang, đi tới đâu cũng thấy vật tư quân dụng bị vứt bỏ."

" Khói súng, thi thể, còn không biết khi nào sẽ bị người ta bắn trộm, đó là ấn tượng đầu tiên chiến tranh đem lại cho chú ... Trên đường bọn chú hành quân, không ngừng bị quân Việt Nam quấy nhiễu, lúc thì bọn họ ném lựu đạn vào đội xe, lúc thì bọn họ phục kích từ rừng, rồi thì đủ loại cạm bẫy, thô sơ nhưng đạp trúng gần như chỉ có chết ..."

" Đêm đầu tiên cắm trại ngoài nơi hoang dã, chú sợ tới căn bản không ngủ được, cả một ngày đêm hành quân chỉ có nửa miếng lương khô để ăn, chiến hữu đi lấy nước bị quân Việt Nam giết chết giữa đường, cả đại đội không có ngụm nước mà uống."

" Đến đêm càng nguy hiểm hơn, hai quân giao chiến không ngừng, mấy lần chú vừa mới chợp mắt liền sợ hãi tỉnh lại. Ngày hôm sau bọn chú hành quân, đi chưa xa thì thấy hai cổ thi thể, bị xe tăng nghiến qua nát bét rồi, cái mùi máu mùi thối không chịu nổi đó, làm chú đem toàn bộ những thứ có trong bụng nôn ra hết ..."

Đó chính là chiến tranh, Cừu Thiên Quân rít một hơi thuốc, dùng giọng điệu tang thương kể ra, làm người nghe sởn hết gai ốc, gió núi thổi ù ù lay động bóng cây, tạo ra hình thù ma quái. Vốn bốn người ngồi đối diện với Cừu Thiên Quân ngồi ở ngưỡng cửa, lúc này đổi chỗ, ngồi sóng vai với ông, chật chội một chút, nhưng không ai muốn ngồi xoay lưng vào bóng tối vô tận đằng sau.

Thềm đá rộng chỉ còn mấy con chó vô tư không biết gì, có lẽ thấy đông người nên tới tụ tập.

Yết hầu Quản Thiên Kiêu cử động, tựa hồ đang nuốt nước bọt, trong đêm tối nghe câu chuyện kinh khủng thế này, cố không sao thích ứng được. Không những cô mà mấy chàng trai cũng thế, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi bất giác ngồi xích lại gần nhau rồi. Có vẻ Cừu Địch cũng là lần đầu tiên nghe câu chuyện này, mày nhíu chặt, không hiểu vì sao cha lại kể ra.

Chỉ có mẹ Cừu Địch ngồi tẽ ngô, thi thoảng thở dài.

" ... Chú sợ lắm, chú muốn về nhà, khi đó chú nghĩ, dù về nhà làm nông dân cũng tốt hơn bị vứt ở chiến trường bùn lầy, nói không chừng ở đâu đó bị bắn trộm một cái, thế là mạng không còn, chết vô nghĩa."

" Pháo binh của quân Việt Nam khi đó rất dữ dội, biên giới của chúng ta nhiều chỗ cứ biến mất cả mảng cả mảng một. Có chỗ vừa cắm trại thì bị pháo kích, tới ngay thi thể cũng không kiếm được đầy đủ."

" Chú sợ hãi tới cực điểm, đừng nói tới chuyện cầm súng, tới ngay cả nói chuyện răng cũng va vào nhau lập cập. Tiểu đổi trưởng Lão Loa nhìn thấy chú như thế cũng chẳng an ủi, ngay trước mặt cả tiểu đội tát chú mấy phát, đá chú xuống bùn, mắng chú là thứ quỷ nhát gan, kém cỏi hơn cả quỷ Việt Nam ... Ha ha ha, thực ra chú biết, ai cũng sợ, cả tiểu đội nhiều tuổi nhất là tiểu đội trưởng, khi đó chú mới 19, làm lính chưa được một năm ..."

Mọi người càng nghe càng bất ngờ, vì câu chuyện hoàn toàn khác với tưởng tượng về hình ảnh người anh hùng hoặc kẻ hèn nhát thường thấy trong phim ảnh hay văn học, đây đơn thuần chỉ là câu chuyện của một người bình thường trong chiến tranh. Cũng chẳng có bất kỳ sự hào hùng, bi tráng nào trong đó, qua giọng Cừu Thiên Quân, bọn họ chỉ cảm thấy một cảm giác thuần túy: Sợ hãi!

" ... Sợ lắm đúng không chú, chiến tranh thực sự không hề giống với trên màn hình." Quản Thiên Kiều thấy run run không biết phải do gió lạnh trong núi không, người cô dựa hẳn vào Cừu Địch mà không biết:

" Đúng rồi, sợ hãi làm bọn chú quên đi cả đói khát, quên đi cả mệt mỏi, quên luôn cả bản thân, cháu biết sợ tới mức nào không, sợ tới quên cả sợ rồi ... Khi đó mỗi ngày đều có lượng lớn lực lượng hậu cần đưa những chiếc xe chở đầy chiến hữu thương vong về nước, có khi bọn họ trên đường về nước cũng trở thành nhân viên thương vong. Khi cái chết tới, nó chẳng quan tâm cháu có sợ hay không đâu ..."

" Lúc đó là tháng ba, bọn chú nhận được nhiệm vụ phải tiến lên xuất kích tiêu diệt trận địa pháo binh quân Việt Nam. Đại đội trưởng kéo hết cả trung đội một, trung đội hai, trung đội ba xông lên, chỉ để lại đám tiểu quỷ đi lính chưa được một năm như bọn chú, để tiểu đội trưởng Lão Loa dẫn đội tự tổ chức thành đội tự vệ, nói là bọn chú phối hợp tác chiến, thực ra là bảo vệ bọn chú, bảo vệ đám tiểu quỷ mới thấy người chết còn sợ vỡ mật ..."

" Chú cũng ở lại, bọn chú xây dựng trận địa, Lão Loa tuy khốn nạn một chút, nhưng tâm địa hắn tốt." Cừu Thiên Quân nói tới đó thở hồng hộc:

Bao Tiểu Tam cho rằng cao trào tới rồi, đến lúc xoay chuyển tình thế như trong phim rồi, lúc nào chẳng thế, càng gian khổ chiến thắng càng hào hùng, hắn kích động hỏi:" Sau đó thế nào chú, chúng ta bứng cả ổ pháo binh Việt Nam à?"

" Ha ha ha, làm gì có chuyện đó, bọn họ hành quân rời trận địa được 19 km, vừa mới chuẩn bị tấn công thì gặp phải phục kích. Quân Việt Nam phá hỏng chiếc xe đi đầu và đi cuối, chặn bọn họ ở giữa, từ trên bắn xuống, đó gần như là một cuộc đồ sát một phía ..."

" Khi bộ đội phía sau tới cứu viện thì xe đã bị nổ thành đồng sắt cháy rừng rực, mấy chục chiến sĩ đều tan xương nát thịt, chỉ có chín thương binh nặng may mắn sống sót. Đại đội trưởng và chỉ đạo viên đều trận vong, bọn chú ngay cả đầu của chỉ đạo viên cũng không tìm được ... thực sự là tan xương nát thịt theo nghĩa đen, thi thể họ phải nhặt từng miếng từng miếng, ghép vào cũng không đủ ..."

Cừu Thiên Quân mặt đờ đẫn, giọng thì đau đớn, khi ông nói tới tan xương nát thịt liền ho không ngừng, mãi lâu sâu mới kìm lại được, cứ như phải trải qua thảm kịch nhân gian sau khi khói bụi tan hết vậy. Cái cảnh thảm liệt đó, nếu không trải qua, bất kể dùng bao nhiêu ngôn từ hình dung thì cũng đều hời hợt qua loa.
Bình Luận (0)
Comment