Chương 13: Đêm khuya nghe binh đao. (5)
Chương 13: Đêm khuya nghe binh đao. (5)
Đám người trẻ tuổi bấy giờ cũng hoang mang nhìn nhau, sao nghe mãi nghe mãi chỉ có bên mình bị thua vậy? Cừu Địch thực ra cũng như mới lần đầu quen biết cha mình, y nghĩ không ra vì sao cha lại kể ra những chuyện này, trước giờ trong mắt y cha luôn là anh hùng, nhưng đây không phải là câu chuyện về anh hùng, mà giống lời sám hối của kẻ hèn nhát.
" Cha, cha mệt rồi ... Hay là cha nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm." Cừu Địch yếu ớt khuyên nhủ:
" Con chê cha con nói ra chuyện làm con mất mặt à?" Thừa Thiên Quân quay sang, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư con trai, không ngại ngần nói thẳng:
" Không phải, cha, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, cha còn nhớ lại làm gì?" Cừu Địch gượng gạo nói:
Cừu Thiên Quân chẳng để ý tới lời con trai, cái lưng như còng thêm vài phần, tay như yếu tới không còn cầm nổi tẩu thuốc nữa, giọng nói ra cũng gian nan, mỗi lời như nhịn cơn đau dằng xé để nói:" Hèn nhát một lần, hối hận cả đời. Đúng là rất mất mặt, cả đại đội chỉ còn hai mươi mấy người bọn chú là không mảy may thương tích gì cả, bọn chú đứng bên thi thể tàn khuyết của chiến hữu, đã không khóc nổi nữa. Tiểu đoàn trưởng hận tới hai mắt đỏ ngầu, la hét muốn báo thù ..."
" Khi đã đánh tới đỏ mắt rồi thì quốc hận hay thù riêng chẳng khác biệt gì nữa, toàn bộ tiểu đoàn tập hợp, chuẩn bị báo thù. Tiểu đoàn trưởng nói, cho dù phải dùng răng cắn cũng phải hạ được cái trận địa pháo binh đó của quân Việt Nam."
" Trận địa trọng pháo tầm xa đó được bảo vệ nghiêm ngặt, khiến bộ đội tiếp viện của chúng ta thương vong rất lớn, đại bộ phận thương vong do pháo kích tạo thành ... Liên tục mấy ngày toàn bộ tiểu đoàn liều mạng phát động tập kích trận địa."
"Trận địa đó do quân Việt Nam xây dựng thời kháng Mỹ, kiên cố hơn trong tưởng tượng của bọn chú rất nhiều, xung quanh có bốn đường hào phụ trợ, 3 km địa lôi. Đánh liền mấy ngày, bọn chú mất thêm mấy chục chiến hữu, quân Việt Nam vì áp chế bọn chú hành quân, đường quốc lộ cũng bị phá hủy ..."
Tới đây thì mọi người đều đã hiểu chiến tranh chẳng có gì hay ho rồi, nhưng chuyện tới mức này, ai cũng muốn nghe tiếp. Bảo Tiểu Tam dò hòi:" Nhưng, nhưng bọn ... Bọn chú vẫn cứ tiến lên phải không?"
" Ừ đoán đúng rồi, bọn chú vẫn đi." Giọng Cừu Thiên Quân đã hòa hoãn hơn, từ từ thở ra một hơi, mặt cũng trở nên kiên định:" Toàn bộ tiểu đoàn bị đánh cho tan nát, bọn họ trở thành anh hùng, mấy chục người bọn chú ở phía sau thành kẻ hèn nhát, chịu ánh mắt khinh bỉ ghẻ lạnh, không ai nuốt trôi mối hận này. Lão Loa đại biểu bọn chú xin bộ chỉ huy, muốn làm mũi nhọn phá trận địa đó."
" Đề nghị này bị tiểu đoàn trưởng mắng chửi, ông ấy nói bọn chú là đám phế vật, ngay cả tư cách làm tốt thì cũng không có, ai cũng hận ..."
" Khi đó bọn chú đã làm một chuyện vượt quyền, Lão Loa lén cổ động mọi người, dù sao cũng tới mức này rồi, bình an mà về cũng chẳng còn mặt mũi nào mà sống nữa, cùng lắm đi làm bạn với đại đội trưởng và chỉ đạo viên."
"Hắn kích động một cái, bọn chú toàn là đám trẻ tuổi, ai nấy máu nóng bốc lên, thế là viết huyết thư, nửa đêm trộm xe, lấy hết trang thiết bị có thể dùng được trong tiểu đoàn. Có hai lính thông tin phát hiện ra bọn chú, bị Lão Loa dẫn người trói lại, ném vào trong trạm gác, bọn chú cứ nghiến răng nghiến lợi mà đi ..."
Chuyện này quá hoang đường, hoang đường tới mức gần như không đáng tin, mấy người trẻ tuổi không tin lắm, Cừu Thiên Quân vẫn cứ kể.
" ... Ngày hôm đó như có trời giúp bọn chú vậy, mưa rất to, sấm sét nổ đì đùng, chú chưa bao giờ thấy một trận mưa lớn như thế trong đời, nước tạt vào mặt tới mức không mở mắt ra được, đất dưới chân nhũn nhoét đứng không vững, trên núi không ngừng có đá lăn xuống, làm nổ cả địa lôi. Thời tiết đó tầm nhìn chưa tới mười mét, đừng nói là đánh trận, hành quân bình thường còn khó ..."
" Bọn chú thừa lúc mưa lớn, vượt qua bãi mìn, những ba km, từng người từng người tiến lên, cứ thế đi tới ... Đi chưa được vài mét có tiếng nổ, chết một người, sau đó lại chết người nữa ... Tiến lên mười mấy mét, lại có tiếng nổ, người chết thì nằm đó, chưa chết thì lê xác tiếp tục bò tới ... 3 km, bọn chú chết tám người, đều là dùng mạng để dò đường, thế là nhờ có đá lớn lăn xuống phá không ít mìn rồi ..."
Người kể thương tâm, người nghe đau đớn, Cừu Thiên Quân bình phục lại tâm tình mới kể tiếp, giờ ông không giống kể người khác nghe, kể như trút hết tâm sự dồn nét bao năm.
" ... Điểm hỏa lực gần nhất phát hiện ra bọn chú, súng máy bắt đầu phong tỏa, lúc đó cuống lắm rồi, chỉ cần trì hoãn một chút thôi, để đối phương tổ chức quân ngăn chặn, đám tốt thí bọn chú sẽ chết hết ở đó ..."
" ... Lão Loa nóng ruột, vác bọc thuốc nổ muốn xông lên, bị Tiểu Đông Bắc trong tiểu đội tranh mất, hắn nói, anh là tiểu đội trưởng, anh mà vinh quang rồi, chúng tôi không còn mạng ... Bọn chú vội tập trung vài quả lựu đạn, khai hỏa về hướng ngược lại, hỏa lực quân Việt Nam bị thu hút, Tiểu Đông Bắc nhân lúc mưa lớn, leo lên dốc ..."
" Nổ không ạ?" Bao Tiểu Tam khẩn trương hỏi:
" Nổ chứ, cậu ta leo lên chỗ cao hơn điểm hỏa lực, cứ thế nhảy xuống, nổ tan xác luôn cả bản thân." Cừu Thiên Quân tựa hồ đau thương, lại như có chút tưởng nhớ chiến hữu:
Quản Thiên Kiều ngây ra nhìn ông, sức hút của một nam nhân có lẽ là ở đây, mỗi một nếp nhăn đều khắc ghi một câu chuyện đặc sắc, cô tới gần hơn tò mò hỏi:" Chú Cừu, vậy là các chú xông qua được à?"
" Bọn chú là đám lính mới tò te, tố chất quân sự kém cỏi, căn bản là không có cơ hội xông qua, là tránh qua."
Cừu Thiên Quân thong thả kể:" Điểm hỏa lực vừa nổ một cái, quân Việt Nam liền ý thức được bị đánh lén, không lâu sau thì tuần tra và đặc công của họ tới. Khi đi bọn chú còn hai mươi tư người, chết bị thương quá nửa, Lão Loa dẫn chín người còn chạy được, trốn xuống dưới mảnh đất sình lầy dưới sườn núi, bọn chú chôn quá nửa người vào đó, đắp bùn đất lên ngụy trang ..."
" Bốn người còn lại thương nhẹ bắn nhau với quân Việt Nam tiếp ứng, kết quả không nói cũng biết, họ dễ dàng bị đặc công Việt Nam bắn chết."
" Số thi thể ngã xuống thành ngụy trang tốt nhất cho bọn chú, khi đó sĩ khí quân Việt Nam rất cao, bọn họ căn bản không coi đám bộ đội quá cảnh bọn chú ra gì, mấy lần giao thủ bọn chú đều thua cả ... Thế nên bọn họ không phát hiện bên cạnh chiến hữu tử nạn, còn có một đội ngũ, thế là như kỳ tích, biện pháp vụng về đó mà bọn chú qua mặt được quân Việt Nam."