Chương 14: Đêm khuya nghe binh đao. (6)
Chương 14: Đêm khuya nghe binh đao. (6)
" Về, về sau thế nào ạ?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi, câu chuyện làm hắn si mê:
" Quân Việt Nam cho rằng đã tiêu diệt được đội quân tập kích này rồi, bọn họ rút lui khỏi điểm hỏa lực đó tái tổ chức, bọn chú thì tiến lên, chiến hữu dùng xác để lót đường rồi, bọn chú làm gì còn đường nào khác, chỉ có thể tiến tới ..."
"Nhiều chỗ không phải đi mà là bò, có con dốc mấy chục mét, bọn chú ôm đầu lăn ... Trên đường lại chết thêm hai người, đi tới mấy tiếng, bọn chú rốt cuộc tới được vị trí có thể xạ kích vào trận địa pháo của quân Việt Nam..."
" Lính trinh sát bên ta cũng chưa bao giờ tới được vị trí gần như thế. Bọn chú trả giá rất đắt 24 người đi, chỉ còn lại tám người, vũ khí còn lại hai quả lựu đạn, năm khẩu súng trường, mấy khẩu súng lục, vũ khí hạng nặng duy nhất là súng phóng lựu, đạn pháo chỉ còn lại hai quả."
" Gọi pháo binh tới diệt chúng." Bao Tiểu Tam kích động giơ tay hô:
" Ha ha ha, khi đó thông tấn không thuận tiện như bây giờ, pháo binh thì thấp nhất cũng phải cấp trung đoàn mới chỉ huy được, hơn nữa đám nửa mù chữ làm sao biết báo tọa độ cho pháo binh, dù biết thì thời tiết đó không thể thông tấn vô tuyến được."
" Trên chiến trường, loại lính tự ý hành động như bọn chú sẽ bị xử bắn, khi ấy dù bộ chỉ huy có phát hiện ra bọn chú thì cũng cho rằng bọn chú chết trong bãi mìn rồi. Vì trước đó là lính đặc chủng cũng không vượt qua được bãi mìn." Cừu Thiên Quân như biết đám người trẻ tuổi muốn hỏi gì, phủ quyết hết cả lời chưa nói ra:
Mấy chục năm trước, đêm mưa, rừng cây rậm rạp nhấn chìm trong trận mưa như trút.
Ở mảnh đất bằng được san phẳng trên lưng núi, loáng thoáng thấy được, điểm pháo binh phát xạ, trận địa kéo dài xuống dưới, nối với một con đường, mơ hồ thấy được ánh sáng, đó là chỗ đóng quân, cả trận địa được ba tầng phòng ngự bao quanh.
Đoàng! Đoàng! ... Đùng!
Đột nhiên trong bóng tối có tiếng súng, đèn pha tắt ngúm, còi cảnh báo chói tai vang lên, từ nơi đóng quân có mấy quân Việt Nam chạy ra, bắn về phía tiếng súng nổ, tiếng súng rền vang.
Trong bộ chỉ huy, một thiếu tá quân Việt Nam cầm điện thoại hỏi tình hình, nhanh chóng phát hiện đối phương tuy bắn rất rát, nhưng rõ ràng không nhiều, sao dám tấn công vào cổng chính. Rất có thể là nghi binh, hắn nhanh chóng bố trí lại tuyến phòng thủ, đây là trọng địa quân sự, phải đề phòng đánh lén, trọng điểm là kho đẹn trong hang động, chỉ cần bảo vệ được, nhóm nhỏ bộ đội đánh lén căn bản không cần lo lắng.
Tiếng súng nổ từ phía tây bắc, rất gấp, còn có cả tiếng lựu đạn nổ, trong đêm mưa căn bản không biết có bao nhiêu địch đang tập kích.
" ... Cứ như thế, sáu người vờ tấn công cổng chính thu hút địch, còn hai người bọn chú dùng súng phóng lựu bắn nổ kho thuốc nổ, tại sao biết là kho thuốc nổ, thực ra bọn chú không biết. Lão Loa rất thông minh, hắn nói, chỉ cần đánh nhau một cái, nơi nào được bảo vệ nghiêm ngặt nhất thì chúng ta tấn công vào đó, tám phần đó là kho thuốc nổ ..."
" Kết quả ngoài dự liệu, một trận địa pháo bị bọn chú bắn nổ quá nửa ... Rồi sáng hôm sau đại quân tấn công lên núi ..." Cừu Thiên Quân kể chuyện này giữ tư thế minh tường, tựa hồ đang tưởng niệm chiến hữu:
" Oa, chú Cừu, chú là anh hùng! Chúng ta thắng rồi." Bao Tiểu Tam nhảy lên hoa chân múa tay ngưỡng mộ, cuối cùng câu chuyện diễn ra đúng như hắn nghĩ, nhân vật chính khắc phục được khó khăn, nghịch chuyển tình thế, chiến thắng vì thế càng rực rỡ:
" Ha ha ha, anh hùng à? Chiến thắng à?" Cừu Thiên Quân lắc đầu cười tự trào:" Tấn công cửa chính là nhiệm vụ nạp mạng, chú là người duy nhất không đứng ra, Lão Loa biết chú nhát gan, giữ chú ở bên cạnh, chỉ để lại hai viên đạn, hắn nói với chú, nếu bị quân Việt Nam bao vây, vậy thì người nọ bắn chết người kia ... hắn nói, hắn sợ đau, không dám bắn mình ..."
Mọi người bấy giờ mới nhớ ra, đúng rồi, khi đó chú Cừu vào sâu trong đất địch:" Vậy rồi sao chú trở về được?"
" Thiếu chút nữa không về được, khi ống phóng lựu khai hỏa cần một nơi rộng rãi, nếu không đuôi lửa sẽ thiêu cháy bản thân. Lão Loa là tên ngu xuẩn, hai quả pháo dựa vào vách núi bắn, kết quả là thiêu luôn bản thân ..."
" Bắn xong rồi, mục tiêu hoàn thành rồi, chú cứ cõng hắn, theo đường cũ mà về, khi đi các huynh đệ lấy mạng trải đường, khi về chỉ còn hai người. Lão Loa bị lửa thiêu, chú bị lựu đạn trúng vai, chú chẳng tin có thể thoát được, tiếng súng tiếng đạn cứ vậy nổ xung quanh, chú gần như bò mà đi, bò qua được một ngọn núi thì kiệt sức ..."
" Đến khi chiến dịch kết thúc, thu dọn chiến trường, quân ta men theo con đường ghi trong huyết thư mà đội viên bọn chú viết, nhờ đó mới nhặt được hai người bọn chú về. Lão Loa nửa bên mặt bị cháy, vết thương nhiễm trùng, chỉ còn lại một hơi cuối ..."
"Các cháu nói chiến thắng à, chú chẳng biết ở đâu chiến thắng, chỉ biết cả đại đội 108 người, đại đội trưởng, chỉ đạo viên, trung đội trưởng toàn bộ trận vong, thương binh nặng tính cả chú chỉ còn 11 người còn lại ... Chú ở bệnh viện dã chiến về sau mới biết, chúng ta lại bị quân Việt Nam phục kích, ngay cả người bị trọng thương cũng có 5 người không qua được ... Chỉ một chiến dịch thôi, cả đại đội còn sáu thương binh, phiên hiệu của cả đại đội bị triệt tiêu, mấy năm sau mới thiết lập lại." Cừu Thiên Quân khóe mắt có ánh nước, tay lau đi run rẩy cho tay vào trong túi thuốc, cái tẩu đã tắt, chỉ còn lại ít tàn thuốc:
Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi vẫn chìm đắm trong dư âm câu chuyện, Cừu Địch thì hoang mang, cha đâu có nói nhiều như vậy, hỏi một câu:" Cha, hôm nay cha làm sao thế?"
" Không sao cả, kể cho con nghe đấy." Cừu Thiên Quân quay sang nhìn con trai:
" Con á?" Cừu Địch ngẩn người:
" Đúng, nếu ngược thời gian mấy chục năm trước, con đi học tiểu học phải đi bộ mười mấy dặm, muốn học lên trên nữa thì phải ở nội trú ... Bất kể nhìn thế nào thì cũng không thể tốt hơn cuộc sống bây giờ ... Vậy con còn cái gì mà bất mãn nữa?"
" Chuyện kém cỏi uất ức thì ai chẳng có, khả năng do cái này cái kia, nhưng nếu mà hèn nhát cả đời thì đó là vấn đề của bản thân rồi. Con người sống thế nào cũng phải làm chút chuyện có ý nghĩa, chuyện đó quan trọng hơn bát cơm và tiền lương, nếu không con sống tới tuổi của cha, quay đầu nhìn lại không thấy có chuyện gì đáng hồi ức, không có chuyện gì đáng kiêu ngạo, đó mới gọi là thất bại." Cừu Thiên Quân hiền hòa nhìn con trai, ông thong thả đứng lên, giống như vừa trải qua một chiến dịch, mệt mỏi nói:
" Ngủ đi các cháu, cuộc sống bây giờ của mấy đứa đã tốt lắm rồi, để người thời đại chú nói, có thể mở mắt, có thể thở được là hạnh phúc, mấy đứa còn khỏe mạnh sờ sờ ở đó, còn vì cái bát cơm mà lo à?"
Ông cười vỗ vai từng người trẻ tuổi một, có lẽ đó là lời vỗ về tốt nhất rồi, Cừu Địch tiễn cha vào trong nhà, kể một câu chuyện thôi mà như hao hết sinh lực của cha bước chân cũng không vững nữa, không lâu sau tắt đèn đi ra, trong núi nghỉ sớm, hôm nay đã là phá lệ.
Bốn người ngồi ở thềm đá xanh trước cửa, cứ yên tĩnh ngồi đó, không ai nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn trời đêm. Đêm khuya trong núi vô cùng yên tĩnh, dù bất kỳ một âm thanh nào nhỏ nhất cũng có thể phá vỡ sự tĩnh lặng này. Đại Thanh Sơn kéo dài liên miên lấy trăng sao làm chăn, tựa hồ đã ngủ say, tựa như đang đợi ánh nắng đầu tiên bình minh.
Đó hẳn sẽ là một khởi đầu mới, một ngày mới ...