Chương 15: Chí lớn thành trò cười. (1)
Chương 15: Chí lớn thành trò cười. (1)
Liên tiếp vài ngày trôi qua một cách mơ hồ, mấy người trẻ tuổi rất ăn ý, không ai nhắc tới câu chuyện tối hôm đó nữa. Sự mới mẻ của núi rừng có sức hấp dẫn trí mạng với người thành phố, mỗi cái cây ngọn cỏ ở nơi này, chim chóc khắp núi, vị thuốc khắp rừng, đặc biệt là những món ăn đặc sắc, làm mấy người trẻ tuổi quên cả lối về.
Bọn họ theo chú Cừu lên núi lấy quả thông suốt một ngày, thông rang lên thơm vô cùng, ngay cả trong nhà cũng toàn là mùi thông. Sau đó Cừu Địch lại dẫn mọi người lên núi hái thuốc, hái hạch đào, đảng sâm, hoàng kỳ, chứa đầy hai cái sọt, không ngờ còn bắt được hai mươi mấy con bọ cạp, Bao Tiểu Tam vinh hạnh được bọ cạp chích cho một phát. Lúc mang chiến lợi phẩm về gặp Tiểu Đơn đứng ở bên cửa nhà u oán nhìn cả đám, nó bị mẹ cấm túc không cho ra ngoài chơi, không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp của nó, bốn người tới nhà nó mở tiệc. Không ngờ nhà Tiểu Đơn là xưởng rượu lâu năm, làm ra rượu ngô màu hoàng kim, làm mấy người trẻ tuổi say quắc.
Lại thêm một ngày nữa, bốn người mai phục ở bên sông, chuyên môn đợi dã thú tới uống nước để săn, kết quả là thất bại trở về. Bọn họ gặp phải lợn rừng, thứ đó nặng tới hơn 300 cân, bốn người nấp sau cây, căn bản không dám thở mạnh, cái nỏ của Cừu Địch không thể giết được nó chỉ với một phát bắn, mà bắn một phát không giết được nó thì toi.
Lại một ngày nữa mở mắt thức dậy, Quản Thiên Kiều giơ cánh tay trắng trẻo vươn ra khỏi chăn, đêm trong núi khá lạnh. Cô mơ mơ màng màng sờ di động, đó là hành động thành bản năng rồi, ai dè vừa nhìn thời gian một cái mắt mở to, đã 10 giờ hơn rồi, cô kinh hoàng bò dậy, mặc vội vàng quần áo chạy ra, đã hẹn hôm nay sẽ đi, tối quá uống quá chén, cái thứ rượu ngô đó thật hại người.
Ôi cái thằng nhóc Tiểu Đơn đó, mới mười một tuổi đầu mà đã biết uống rượu rồi, ông bà cụ nhà đó nhìn cháu uống rượu không can thì chớ lại còn cười chứ, cái nhà gì không biết nữa.
Ở trong sân, mẹ Cừu Địch đang nhào bột ngô, còn cho cả hồng mềm vào trong bột, hỏi ra mới biết ba chàng trai sáng sớm đã đi hái hồng, đã hái được một đợt mang về rồi, lại đi lần nữa. Quản Thiên Kiều nghe mà đau dạ dày, mấy tên đó chơi tới nghiện rồi, nếu không phải hôm nay Cừu Địch lên huyện thành xem công bố kết quả thi, e là hai tên kia cũng chưa muốn đi đâu, ở đây thoải mái quá mà, suốt ngày ăn với chơi, chẳng phải suy nghĩ gì cả.
" Kiều, cháu cứ nghỉ ngơi đi, buổi trưa ăn cơm xong, chú nó sẽ tới đón các cháu." Mẹ Cừu Địch hiền hòa nói, không để bụng chuyện cô dậy muộn:
" Dạ, cháu biết rồi, cám ơn dì." Quản Thiên Kiều giọng rất ngọt:
Úi chà, nhìn cô bé này, vừa ngoan lại vừa xinh xắn, mẹ Cừu Địch cười híp cả mắt, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Quản Thiên Kiều vội vàng trốn về phòng, người già đều như thế cả, thấy con gái nhà mình vẫn đơn thân thì phiền lòng, thấy con gái nhà người khác đơn thân thì sáng mắt, chỉ muốn đưa về nhà mình. Quản Thiên Kiều cũng thích dì Cừu hiền hòa, nhưng mà sợ bà cứ trò chuyện một hồi lại bất thình lình hỏi một câu: Thế cháu đã hứa gả cho ai chưa?
Chui vào trong phòng, Quản Thiên Kiều thu dọn hành lý đặt sang một bên, tiếp đó cô gấp chăn, đệm vuốt phẳng phiu, những việc này với cô đều hết sức bình thường. Điều kiện sống ở thôn này không tính là gian khổ, căn phòng ở hướng ánh sáng, buổi sáng nắng chiếu vào nửa giường. Tuy đây là phòng Cừu Địch, nhưng dì Cừu rất chu đáo, lấy cho cô bộ chăn đệm mới, nhưng là kiểu cũ, đệm màu đỏ, hoa hướng dương màu vàng, đắp chăn lên còn ngửi thấy mùi ánh nắng dễ chịu.
Khi dọn dẹp xong xuôi, Quản Thiên Kiều chỉnh lại ra trải giường, vô tình một cuốn Ngữ văn đại học rơi ra, chắc là sách giáo khoa khi còn đi học. Quản Thiên Kiều chỉ thuận tay lật xem vài trang, chẳng có gì, sách cũ nhưng giữ gìn tốt, mép cũng không nhăn, đây là điều hiếm thấy ở đứa con trai. Vừa định cất đi thì mắt cô thoáng qua, hình như một bức tranh, cô vội vàng lật lại sách, lấy ra được bức ảnh, mắt tức thì sáng lên.
Oa, là mỹ nữ!
Hồ nước trường học, lan can bạch ngọc, một cô gái đứng đó đầu hơi nghiêng, mái tóc dài bay bay theo gió, chiếc váy liền thân màu trắng chấm hoa, vòng eo nho nhỏ, vẻ đẹp trong trẻo như trời thu, khiến nhìn ảnh thôi tựa hồ như có làn gió mát lịm phớt qua.
Đúng là một cô gái rất xinh đẹp, trông tựa như minh tinh điện ảnh, nụ cười nhẹ, đơn thuần lại ngập tràn hơi thở thanh xuân, làm cả phong cảnh xung quanh tăng sắc thêm không ít.
Là bạn học hay là bạn gái?
Thực ra hai suy đoán này không khác nhau là bao, Quản Thiên Kiều giảu môi, cảm giác tựa hồ thấy có vị chua chua trong miệng, cô đặt cuốn sách trở lại. Cô ra ngoài hỏi dì Cừu chỗ mấy tên kia hái hồng, may mà không xa, chỉ rẽ qua một con đường là tới, cô buồn chán thong thả đi trên đường, theo hướng mẹ Cừu Địch chỉ dẫn.
Quản Thiên Kiều luôn muốn tìm cơ hội ở riêng bên Cừu Địch, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vì nhiều chuyện xảy ra, cô cứ lần lữa mãi, đến hôm nay khi nhìn thấy bức ảnh kia, cô cảm giác như đánh mất đi thứ gì đó ...
" Chỗ kia, chỗ kia, anh Cẩu Đàn ... À anh Cừu Địch, chỗ kia kìa ..." Tiểu Đơn đừng dưới chỉ trỏ la hét:
Bộp! Bộp! Bốp! ... Hồng lớn hồng nhỏ, hồng đỏ hồng xanh rơi xuống như mưa, Tiểu Đơn ôm đầu la hét bỏ chạy, Bao Tiểu Tam thì hưng phấn tới nhặt, thi thoảng gặp phải quả hồng mềm, hắn bẻ ngay ra, mút đánh sụt một cái, chỉ một miếng là ăn hết luôn. Tiểu Đơn chẳng kém gì, ăn như Tôn Ngộ Không ăn đào, chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng, tay cầm một quả mắt tia quả khác. Hai anh em thoáng chốc mồm nhoe nhoét trông phát tởm.
Rào rào - Cừu Địch ngồi trên cây cao tiếp tục rung cành hồng, hồng chín mọng không ngừng rơi xuống, hai anh em ở dưới bị oanh tạc chạy như chuột.
Chỉ Cảnh Bảo Lỗi là không thèm tham gia trò trẻ con này, hắn đứng trên mô đất cao nhìn trong khe núi có mười mấy cây hồng, cây nào cây nấy quả sai trĩu trịt đỏ rực, căn bản không ai hái, vẻ mặt như thi nhân. Đừng để bị lừa, từ khi tới thôn nhỏ trong núi này, cái mặt hắn như thế nhiều lần rồi, nhưng chẳng rặn ra được bài thơ nào, bị Bao Tiểu Tam nghi là táo bón.