Chương 16: Chí lớn thành trò cười. (2)
Chương 16: Chí lớn thành trò cười. (2)
" Cừu Địch, hồng ngon như thế này vì sao không ai hái? Ở phương nam chúng tôi, một cân bán được mấy đồng đấy." Cảnh Bảo Lỗi hô to:
" Nhưng ở đây hái mang xuống núi chỉ được mấy hào thôi, tới tiền xăng không đù, hồi trước lương thực không đủ, lấy hồng ra ăn tạm, bây giờ ai còn thèm cái này nữa, ăn cho vui miệng." Cừu Địch đáp, lại nói:" Tiểu Đơn ăn ít thôi, ăn nhiều đau bụng đấy ..."
" Không sao, em biết mà, em có ăn mấy đâu." Tiểu Đơn đáp:
" Tôi phát hiện ra sống ở đây không tệ chút nào, không khí trong lành không ô nhiễm, rau quả thuần thiên nhiên chẳng sợ thuốc trừ sâu, cuộc sống như thần tiên vậy." Cảnh Bảo Lỗi giang rộng tay ra nói:
" Đừng bốc phét, bọn tao mà đi mày ở đây nửa tháng là giỏi rồi, đếch ai chơi với mày." Bao Tiểu Tam mắng:
Tiểu Đơn rùng mình:" Ba ngày thôi cũng không chịu nổi."
Bao Tiểu Tam tò mò hỏi:" Phải rồi Tiểu Đơn, dù em phạm lỗi thì cha mẹ em cũng không nên cho em về quê chứ, sao lại phạt em như thế được."
Tiểu Đơn ấm ức:" Nghe nói hồi xưa cha em còn nhỏ cũng nghịch lắm, sau đó bị bà nội cho về quê, thế là ngoan ngay, mẹ em học bà nội."
Thì ra là truyền thống gia đình!
Cừu Địch đã biết chuyện này, hồi bé y cũng theo cha Tiểu Đơn đi chơi khắp nơi, còn suýt nữa đốt cháy rừng, chẳng biết cha nó bị phạt về quê có tác dụng gì không, nhưng bây giờ người ta thực sự là ông chủ lớn rồi. Y cười gọi Cảnh Bảo Lỗi ở trên cao:" Xuống đi, cùng nhau về, thế là đủ rồi."
Cảnh Bảo Lỗi đứng dậy vô tình nhìn thấy trên đầu cành treo mấy quả hồng đỏ rực to bằng nằm đấm rất mê ngươi, chỗ Cừu Địch lại không với tới, hắn nhìn quanh kiếm được hai khúc củi khô, nhắm quả hồng ném ... Viu một phát, hụt rồi, khúc củi bay qua đầu quả hồng.
Viu - lại ném phát nữa, hơi thấp, rơi xuống dưới, nhưng mà trúng rồi, có điều không trúng quả hồng.
Tiếp ngay đó "á" một tiếng, Cảnh Bảo Lỗi chột dạ cúi đầu xuống nhìn, Bao Tiểu Tam ôm đầu mắng chửi:" Ai ném tao? ... Bảo Đản, lại là thằng chó má nhà mày!"
Bao Tiểu Tam vơ ngay một cái gậy chạy lên cao, Cảnh Bảo Lỗi luôn mồm nói không cố ý, nhưng nhìn bộ dạng hung hăng của Bao Tiểu Tam hắn thấy cứ chạy cho chắc, Tiểu Đơn ra sức la hét cổ vũ. Thế là một chạy, một đuổi, một ở sau hô hào, cứ thế lao vọt qua đường.
Vừa vặn Quản Thiên Kiều đi tới trố mắt nhìn:" Lại làm sao thế?"
" Vô ý, vô ý." Cảnh Bảo Lỗi không dám dừng, còn tăng tốc chạy:
" Cố ý, cố ý ... Xem tao có đánh chết thằng chó mày không?" Bao Tiểu Tam truy đuổi, được một quãng rốt cuộc bắt được rồi, hai người lăn xuống dốc đánh nhau, bên trên còn có thằng bé mặt đỏ phừng phừng hò hét hăng say:
Quản Thiên Kiều lắc đầu, cái đôi này sắp thành oan gia rồi, không bới móc đấu khẩu với nhau thì bới móc đánh nhau. Cô quan sát địa hình một lúc rồi cẩn thận đi xuống khe núi, tới chỗ mấy cây hồng đưa cho Cừu Địch đang nhặt hồng một cái túi vải lớn. Cừu Địch cười, cho hồng vào túi. Hồng rơi nhiều lắm, một số bị Bao Tiểu Tam và Tiểu Đơn ăn bừa bãi vứt lung tung, một số chín quá vỡ nát bét, nhưng vẫn còn nhiều quả vừa chín đỏ mọng vừa lành lặn, hai người ngồi dưới đất nhặt hồng.
" Mẹ anh nói, buổi trưa chú anh tới đón, chiều chúng ta đi."
" Ừ, biết rồi."
Ở trong nhà, Cừu Địch hoàn toàn không có cái tính xấu xa như ở bên ngoài, lúc nào cũng biểu hiện như đưa bé ngoan, hơn nữa còn trầm mặc ít nói, chẳng mấy khi nói được một câu. Quản Thiên Kiều phải chủ động bắt chuyện:" Chỉ biết rồi thôi à?"
" Ừ, đúng thế, biết rồi ..." Cừu Địch nói xong ngẩng ra, nhìn Quản Thiên Kiều như cô bé bị ủy khuất:
Quản Thiên Kiều cực kỳ không vui chất vấn:" Bọn tôi lần này đi, nói không chừng cả đời không gặp được nữa, anh là sinh viên ưu tú tốt nghiệp khoa Trung văn, vậy mà không có chút sầu ly biết nào sao?"
" Cô nhìn hai tên kia kìa, tôi có thương cảm nổi không? Bi hoan ly hợp là chuyện thường tình của đời người mà, nhớ thì gọi điện ... Lúc nào thấy cuộc sống ở thành phố quá ngột ngạt, cứ tới đây chơi, tôi luôn chào đón mọi người." Cừu Địch buộc túi lại:
Quản Thiên Kiều cũng chỉ đùa y thôi, cô là cô gái lý trí, có chừng mực:" E là cơ hội không nhiều đâu, vừa vào thành phố một cái, không khí cuộc sống bận rộn đó sẽ cuốn trôi người ta."
" Đúng vậy, mỗi lần về nhà tôi đều thấy tinh thần lẫn thể xác được thả lỏng, thực sự thoải mái ... Nhưng mà chẳng được bao lâu lại không nhịn được, muốn chạy ra ngoài tìm việc ... Hết chữa, con người sẽ không biết thỏa mãn là gì." Cừu Địch nhe răng cười với Quản Thiên Kiều:
Nụ cười đó hết sức chân thành, Quản Thiên Kiều ngây ra, cô có cảm giác khó miêu tả được với Cừu Địch, nhìn y thuần thục buộc túi hồng, cô tới gần hơn một chút, ngẩng đầu lên nhìn Cừu Địch cao lớn, giống như đang nhìn trộm.
Cừu Địch xong việc quay sang thấy gương mặt xinh đẹp đang ở rất gần mình, quay người còn khẽ chạm vào người cơ, bị nhìn chằm chằm, bất giác sờ lên mặt:" Sao thế?"
" Không sao cả." Quản Thiên Kiều cười trộm, đứng thẳng nói:" Này, chúng tôi sắp đi rồi, đừng có để bụng đấy nhé."
" Để bụng chuyện gì chứ?" Cừu Địch không hiểu:
" Chính là lần ở trấn Truân Binh ấy, tôi lừa các anh một lần, tôi cứ cảm giác anh có thành kiến với tôi." Quản Thiên Kiều khẽ thở dài, giọng mang chút buồn mang mác:" Cái nghề tôi làm là như thế đấy, đã quen với chuyện nói dối rồi, chẳng cảm thấy mình làm có gì sai. Giống như cha anh bị tên tiểu đội trưởng lừa lên chiến trường vậy, không ai nói cho chú ấy tình huống chân thật là gì ... Nếu khi đó tôi nói với anh, tôi là một gián điệp thương nghiệp thâm niên, các anh nhất định không chiếu cố tôi như thế, đúng không?"
Quản Thiên Kiều nói ra chuyện này có hơi ngượng, không phải ngượng vì việc mình đã làm, mà cô thực sự không quen thổ lộ tâm sự thế này, nói xong còn thè lưỡi ra, dáng vẻ rất đáng yêu. Cừu Địch nhìn cô không chớp, quần bò xanh thêu hoa lá, cặp đùi thon thả, đôi chân không gầy không béo, tỉ lệ vừa vặn áo thun màu hồng bằng vài nhẹ dán bầu ngực mềm mại, theo động tác đu đưa khi nói chuyện của cô tạo cảm giác tựa lay động tựa không ...