Chương 17: Chí lớn thành trò cười. (3)
Chương 17: Chí lớn thành trò cười. (3)
Cứ như hôm nay mới phát hiện ra Quản Thiên Kiều rất xinh đẹp vậy, Cừu Địch cứ nhìn cô một cách kỳ quái rất lâu.
" Sao thế, có gì không ổn à?" Tới lượt Quản Thiên Kiều khẩn trương sờ má, cô sợ mình bị đen, mấy hôm nay chơi hơi điên, có lúc quên luôn xoa kem chống nắng, nắng nơi này tuy không độc như ở trấn Truân Binh nhưng không đùa được đâu:
" Không phải, chỉ là thấy bất kể là trang phục công sở hay là ăn mặc kiểu học sinh, thôn nữ, cô đều rất xinh đẹp." Cừu Địch đánh giá, cô gái này có cảm giác thời trang rất mạnh:
" Đương nhiên rồi, nếu như tôi mà cao thêm 10 cm nữa, chắc chắn có thể đi thi hoa hậu rồi." Quản Thiên Kiểu hếch cái mũi nhỏ lên đắc ý, được người ta khen một cái là lòng phơi phới, chỉ một ngón tay xỉa vào ngực Cừu Địch:" Không được phép có thành kiến với tôi đấy."
" Thành kiến thì không, nhưng tức giận thì có, còn rất tức giận." Cừu Địch hai răng siết lại, giọng như phát ra từ kẽ răng:" Đối với người lừa gạt tôi, tôi nhất định phải ăn miếng trả miếng."
" Anh cũng hẹp hòi quá rồi đấy." Quản Thiên Kiều hai tay ôm trước ngực, đôi mắt to tròn chớp chớp, giọng làm nũng, nhờ tuyệt chiêu đáng yêu siêu cấp này, đôi khi chỉ cần làm gương mặt tội nghiệp, mỗi lần mắc lỗi, người ta đều tha thứ cho cô:
" Chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi phải trả thù lại mới được." Cừu Địch sẵn tay áo lên, mắt đảo qua mặt, ngực, mông Quản Thiên Kiều, lại còn liếm mép, bộ dạng thèm khát lưu manh:
Quản Thiên Kiều trố mắt nhìn gương mặt Cừu Địch ngày một tới gần, đến khi cách vài phần mới dừng lại, cô vẫn không dám tin xảy ra loại chuyện này, nhưng cảm nhận rõ được hơi thở nam tính mạnh mẽ của Cừu Địch phả lên mặt mình.
Cừu Địch đột nhiên cảnh giác hỏi:" Cô có mang bình xịt hơi cay không?"
" Không mang." Quản Thiên Kiều ngốc nghếch lắc đầu:
" Vậy thì tốt ... Đưa tay cho tôi, không được lộn xộn đâu đấy." Cừu Địch vừa nói vừa nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Quản Thiên Kiều, lúc này cô mới giật mình hét lên, Cừu Địch cười dâm dật:" Ha ha ha ... Ở nơi này cô có hét khản giọng cũng không ai tới đâu, ha ha ha ... Tiểu nương tử, giờ thì cô chạy đi đâu được."
" Anh ... Anh làm cái gì thế hả?" Quản Thiên Kiều run rẩy nhìn bàn tay lớn của Cừu Địch vươn về phía ngực mình, muốn hét lên mà đờ người hét không ra, ngực phập phồng nhấp nhô như mời chào:
Cừu Địch một tay giữ chặt Quản Thiên Kiều kéo vào lòng, thân thể nhỏ nhắn của cô bị bao phủ gọn trong vòng tay y, nhìn qua thân hình cô nàng khá mảnh khảnh, nhưng tiếp xúc mới biết, cảm giác đụng chạm da thịt mềm mại chứ không trơ xương như tưởng tượng. Mặc dù thân thể đẫm mồ hôi, nhưng không hề mang vị chua như nam nhân, ngược lại còn có mùi thơm nhàn nhạt truyền đến chóp mũi.
Quản Thiên Kiều ngẩn người nhìn ngón tay Cừu Địch chạm khẽ vào ngực mình, người như có điện giật, toàn thân tê tê ... nhưng chẳng có chuyện gì cả, y bắt một con bọ rùa đầu trên ngực cô mà thôi, sau đó buông cô ra.
" Ha ha ha, hòa rồi nhé, tôi cũng lừa cô một hồi, cho cô này." Cừu Địch cười ngặt ngoẽo, đặt con bọ rùa vào tay Quản Thiên Kiều, kệ cô nàng vẫn đang thở phì phì, vác túi hồng lên vai, nói:" Ở đây gọi bọ rùa là hoa nương tử, vừa rồi là tôi nói nó, không phải nói cô."
" Đáng ghét!" Quản Thiên Kiều hét lên, ôm lấy tim vẫn đập thình thịch, thì ra tên khốn kiếp đó biết trêu chọc con gái nhà người ta như vậy:
Cừu Địch nhìn Quản Thiêu Kiều mặt đỏ au như trái táo, tò mò hỏi:" Í, em gái, không phải cô chưa có kinh nghiệm tình cảm đấy chứ, làm sao mới ôm một cái lại khẩn trương như thế?"
" Vấn đề riêng tư, từ chối trả lời." Quản Thiên Kiều hậm hực nói, Cừu Địch cười to không thỏi nữa, bị trêu một vố như thế cô thực quá mất mặt, giận Cừu Địch một, giận biểu hiện kém cỏi vừa rồi của mình ba, cô đi sau lưng y một lúc trút giận lên cây cỏ ven đường, rốt cuộc không nhịn được hỏi:" Tôi cũng muốn hỏi một câu riêng tư, anh có trả lời không?"
" Thế thì phải xem tình hình đã, có điều nói trước, lời của nam nhân cô đừng có quá tin." Cừu Địch thoải mái nói:
" Tôi là gián điệp, tự biết phân biệt thật giả, không cần anh nói ... Ừm, phải xin lỗi anh một câu trước đã, khi tôi dọn phòng của anh, vô tình nhìn thấy một bức ảnh mỹ nữ kẹp trong sách ... Không phải là bạn gái của anh chứ?" Quản Thiên Kiều dè dặt hỏi:
Cừu Địch khựng người dừng bước, Quản Thiên Kiều ở sau không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ một thoáng Cừu Địch xốc túi lên đi tiếp, giọng đều đều:" Cô ấy là người giới thiệu tôi vào Đảng, bí thư hội sinh viên trường, cũng là người tình trong mộng của tôi năm xưa. Không giấu cô, tôi theo đuổi cô ấy rất nhiều năm, cô ấy tới thủ đô học nghiên cứu sinh, tôi cũng đuổi tới thủ đô."
" Oa, không ngờ anh là nam nhân chung tình." Quản Thiên Kiều kinh ngạc thốt lên, cô luôn thấy Cừu Địch hơi khô khan, không giống Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi thấy mấy cô gái xinh đẹp là không dời mắt được, té ra là vì có người trong lòng rồi, càng hứng thú truy hỏi:" Vậy sau này thế nào? Đừng nói với tôi là kết cục khuôn sáo cũ rích nhé!"
" Thế nào là kết cục khuôn sáo cũ rích?"
" Thì chính là mỹ nữ đá chàng trai nghèo, cuối cùng ngả vào lòng ông chủ bụng bự lắm tiền ấy." Quản Thiên Kiều đoán, đây là kết cục có khả năng nhất:
" Sai rồi, tầm mắt của cô ấy rất cao, cha cô ấy là giáo sư đại học, thế hệ trước nữa còn là cán bộ cấp tỉnh, cô ấy ngậm thìa vàng sinh ra." Cừu Địch phủ định suy đoán của Quản Thiên Kiều:
" Oa, lại còn là bạch phú mỹ nữa à?" Quản Thiên Kiều giọng chua lè khen một câu, chế giễu Cừu Địch:" Vậy kết quả của hai người càng bi kịch thôi."
" Cũng không thể nói là bi kịch, thời sinh viên chúng tôi cùng yêu thích văn học, nói tới lý tưởng, nói tới tương lai đều có nhiều điểm chung. Thế nhưng khi tốt nghiệp ra ngoài xã hội thì khác, cô ấy luôn chiếu cố tới thể diện của chàng trai nghèo là tôi, đi ăn, đi chơi, đều tới chỗ rẻ tiền nhất, hoặc ít phải tiêu tiền nhất, đôi khi cô ấy tranh trả tiền với tôi. Tôi luôn thấy mất mặt, tự ti trước cô ấy ..." Cừu Địch có chút chua chát nói:
Quản Thiên Kiều "ừ" một tiếng, chuyện này người ngoài thực sự không có gì để nói.