Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 184 - Chương 18: Chí Lớn Thành Trò Cười. (4)

Chương 18: Chí lớn thành trò cười. (4) Chương 18: Chí lớn thành trò cười. (4)

Nhưng như chạm đúng tâm sự, dù không Quản Thiên Kiều không hỏi nữa, Cừu Địch vẫn tự nói:" Cuộc sống và chính trị đều giống nhau, cơ sở kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc, cũng quyết định cơ sở tình cảm cá nhân. Con người mà, dù sao cũng là động vật mang tính xã hội, cô không thể sống mà rời khỏi quần thể của mình, cho nên chủ nghĩa tôn thờ vật chật không phải là sai lầm của cá thể."

Mấy câu này hơi triết lý rồi, không có kiến thức không nói ra được, Quản Thiên Kiều mơ hồ nhận ra chàng trai này có gì đó khác biệt, lúc này cô lại rất quan tâm kết cục câu chuyện, truy hỏi:" Vậy về sau người tình trong mộng của anh thế nào?"

" Hai chúng tôi là Đảng viên, tôi vinh quang trở về với vòng tay giai cấp vô sản, nói theo lời của chính phủ là dân lang thang thất nghiệp. Còn cô ấy thì từ bỏ tín ngưỡng của mình, phản bội giai cấp, ngả vào lòng giai cấp tư sản vạn ác." Cừu Địch nói với kiểu giễu cợt như thể che giấu tâm sự thật trong lòng:

" Thế là sao?" Quản Thiên Kiều nghe chóng cả mặt:

" Đồ ngốc!" Cừu Địch quay đầu lại, cong ngón tay gõ vào đầu Quản Thiên Kiều:" Cô ấy ra nước ngoài rồi, ha ha."

Quản Thiên Kiều mặc dù hay có động tác trẻ con, nhưng đó chiêu trò của cô, bản thân hai mươi bảy tuổi rồi, lại còn là cô gái cá tính độc lập sao thích coi như trẻ con, nhất là từ chàng trai ít tuổi hơn mình, tức tối đi sau đánh Cừu Địch, Cừu Địch trơ trơ như gỗ đá, mặc cho cô đánh.

Cừu Địch đi qua chỗ Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam đánh nhau, hai người đó về trước rồi, Tiểu Đơn cũng không thấy đâu nữa, đổi túi hồng qua vai bên kia. Quản Thiên Kiều chẳng giúp, cứ theo sau, có điều cô nhận ra, mình nghĩ nhiều rồi, một nam nhân không nói xấu cô gái rời bỏ mình, tính cách nhất định là thoáng đạt, rộng rãi.

Hơn nữa, câu chuyện nhất định không đơn giản, nhẹ nhàng như Cừu Địch kể.

Quản Thiên Kiều đi sau lưng Cừu Địch, bóng lưng cô độc đó khiến cô nhớ tới Cừu Thiên Quân, tư thế vác đồ của hai người hình như rất giống nhau, tựa hồ đều mang theo gánh nặng nào đó:" Anh và chú Cừu trông rất giống nhau đấy."

" À, chỉ giống bề ngoài thôi, thế hệ cha tôi sống trong hoàn cảnh hình thái ý thức, trong đầu chỉ toàn một lòng báo quốc. Cho cô biết nhé, tôi chưa sinh ra thì cha tôi đã sống trên ngọn núi này rồi, ông ấy có rất nhiều cơ hội xuống núi về thành phố, ông ấy đều từ bỏ, nhường cho người bảo vệ rừng khác, cái khí tiết cao vời đó tới đời tôi không còn đâu." Cừu Địch không tán đồng chuyện cha mình làm chút nào:

" Chú ấy làm thế có gì không hay đâu." Quản Thiên Kiều bênh vực:

" Cô không có quyền bình phẩm, trừ khi cô sống trên ngọn núi này ba mươi năm." Cừu Địch phản bác:

Quản Thiên Kiều nghẹn luôn, cô đi nhanh thêm vài bước, ai bảo chân ngắn, thi thoảng không tăng tốc là bị tên đó bỏ lại rồi:" Cha anh là anh hùng chiến đấu, rồi còn là quân nhân thương tật xuất ngũ, bên phía dân chính không quan tâm chút nào à?"

" Có! Mỗi năm đến Tết có người tới thăm hỏi một bao bột mì, về sau thêm một bao gạo ... Về sau nữa thì lãnh đạo chê nhà tôi quá xa, bảo trấn thông báo lên huyện mà lấy, hồi đó chưa có điện thoại, đợi có người đưa thư tới thôn, sau đó đi lấy qua Tết rồi." Cừu Địch nhiều chuyện không biết đâu do mẹ y kể lại, nhưng chuyện này thì y biết:" Sau nữa thì cục dân chính rà soát lại danh sách thăm hỏi hàng năm, nói cha tôi là nhân viên chính thức của cục lâm nghiệp, có tiền lương, không còn phù hợp với điều kiện được hỗ trợ nữa, từ đó trở đi không được gì cả."

Quản Thiên Kiều nắm chặt tay, câu chuyện đêm qua để lại cho họ xúc động rất sâu, không ngờ anh hùng trở về bị đối xử tệ bạc như thế:" Vậy mà cũng được à? Thật quá đáng!"

" Còn có chuyện quá đáng hơn nữa cơ, cha tôi nói, ông có chân có tay, không cần xin tổ chức, có cái ăn cái uống, không cần kêu nghèo kể khổ với quốc gia. Mỗi năm có hạng mục quyên góp, cha tôi dứt khoát đi báo cáo, quyên còn nhiều hơn cả cục trưởng, người ta nói đầu của Lão Cừu bị chiến trường đánh tàn rồi, không biết gửi tiết kiệm, chỉ biết đi quyên góp." Cừu Địch vung tay làm động tác bất lực, hết nói nổi:

Quản Thiên Kiều nghe mà bật cười, trong tiếng cười có cảm giác thương xót lẫn sùng bái, người ở thế hệ đó, mặc dù suy nghĩ cách sống khác xa thế hệ họ, thậm chí họ không thể hiểu nổi, nhưng luôn có chỗ khiến ôn kính:" Tôi phát hiện rồi, anh chỉ mạnh miệng thôi, trong lòng anh nhất định rất tự hào về cha anh, đúng không?"

" Đương nhiên rồi, toàn dựa vào tinh thần tài phú của cha tôi chống đỡ đấy, nếu không có thấy một đứa bé vùng núi như tôi, sống tới hiện giờ dễ dàng lắm à?" Cừu Địch nửa đùa nửa thật nói:

Bất kể thế nào Quản Thiên Kiều cũng cho rằng, chính nhờ tính cách thoáng đạt và kiên cường thừa hưởng từ thế hệ trước, cho nên Cừu Địch mới không buông bỏ, đi tới cùng ở trấn Truân Binh.

Bữa cơm cuối cùng rất thịnh soạn, có thịt gà rừng hầm, có bánh hồng, bánh khoai tây, còn có bò cạp dùng nước muối nhạt ngâm một đêm rồi đảo mỡ, thành màu vàng ruộm. Đám Bao Tiểu Tam phải ra sức xúi Quản Thiên Kiều cô mới thử một miếng, không ngờ lại ngon ngoài dự liệu, thế là cô còn tranh ăn với cả Bao Tiểu Tam, khiến bữa cơm ầm ĩ cả lên.

Hai vợ chồng Lão Cừu cười nhìn bốn người trẻ tuổi, đợi cơm xong xe tới, mấy người lên xe, Cừu Thiên Quân một tay khoác vai con trai, một tay xách hành lý, như mỗi lần tiễn con trai đi xe, ân cần dặn dò, mẹ Cừu Địch lặng lẽ dúi cho con trai ít tiền.

Thế nhưng người buồn nhất là Tiểu Đơn, thằng bé cứ rơm rớm nước mắt không nói gì nhìn bốn người họ, bọn họ mà đi, trông đến tội nghiệp, nó ở đây toàn người già chẳng ai chơi cùng. Quản Thiên Kiều không đành lòng lên xe rồi lại xuống, khuyên nó gọi điện xin lỗi mẹ, xin lỗi cô giáo nhất định mẹ sẽ cho về, nó gật đầu ôm Quản Thiên Kiều khóc một hồi.

Rốt cuộc cũng tới lúc chia tay, bốn con chó chạy theo tới mấy dặm cũng đã dừng lại, trong mắt bốn người trẻ tuổi lần nữa đóng khung hình ảnh, trên lưng núi, mẹ già tóc bạc, cha lưng đã còng, vẫy tay quyến luyến, càng đi càng xa. Trong tầm mắt ánh mặt trời chiều thu tựa hồ trải lên người họ vầng hào quang, dù là tới lối rẽ quay đầu, dù là bị núi non ngăn cách, cảnh tượng đó vẫn không tiêu tan.

Không ở trong mắt, nhưng tồn tại trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment