Chương 19: Chí lớn thành trò cười. (5)
Chương 19: Chí lớn thành trò cười. (5)
Lúc về đơn giản hơn lúc tới, xe ba bánh đón xuống núi, Cừu Địch đã nhờ người quen ở trấn Phong Lâm thuê cho một chiếc xe, đưa thẳng lên đường cấp hai, hai tiếng sau đã tới được huyện thành Ô Long, rất đơn giản nhanh chóng.
Nhanh thì nhanh, đường xá mấp mô vẫn hành cho người ta mệt lử, bốn người chẳng để ý đường xe mệt mỏi, xách bao lớn bao nhỏ chạy tới trường Nhất Trung. Huyện thành nhỏ có cái hay của nó, từ bến xe tới trường Nhất Trung cũng chỉ đi bộ 10 phút là tới, nơi này xanh hóa rất tốt, cái nắng thu rát da bị nào hòe, nào bạch dương, liễu che chắn hết, hè phố rộng, nhiều bóng râm, không lo cháy nắng.
Chưa tới nơi dán bảng thì úi chua choa, giật nảy cả mình, xe riêng kéo dài mấy trăm mét, người xem điểm đông nghìn nghịt kéo ra tận mặt đường, tấm bảng lớn ở sau cổng trường dài tới mấy chục mét, không chỉ tuyển giáo viên, nhiều đơn vị tuyển công vụ viên cũng bố trí ở đây.
Trường Nhất Trung có tới 3000 học sinh mà, lớn không kém gì bất kỳ trường nào trên tỉnh thành, rất nhiều hoạt động trong huyện tổ chức ở nơi này.
Tới nơi rồi, Cừu Địch vậy mà chần chừ đứng đó nhìn, Bao Tiểu Tam sốt ruột kéo y:" Mau đi xem đi!"
" Tao hồi hộp." Cừu Địch liếm môi, hiếm khi nào thấy y căng thẳng tới mức này:
Cảnh Bảo Lỗi và Quản Thiên Kiều nắm chặt tay tới chảy mồ hôi, hồi hộp không kém, Bao Tiểu Tam cười muốn rụng răng:" Chỉ xem điểm thi thôi, có quái gì mà sợ, thế mà còn bốc phét là không sợ thi."
Cừu Địch không thèm trả lời, thi cử đúng là không sợ, chỉ sợ xem kết quả thôi, thi trượt không biết bao lần rồi, thành chứng sợ kết quả, không biết chẳng may không đỗ phải đối diện thế nào.
Thấy Cừu Địch vô dụng tới mức đó, ba người kia quyết định cho y ở lại trông hành lý, còn lại đều đi xem. Bọn họ chen lấn đếm bảng tìm tên Cừu Địch, vừa mới chen vào không ngờ đám đông xôn xao, có hai người ngất xỉu tại chỗ. Cảnh Bảo Lỗi hỏi người bên cạnh:" Có chuyện gì vậy anh?"
" Không sao đâu, người mấy năm liền không thi được nhiều lắm, thấy kết quả không đúng kỳ vọng nên xỉu thôi." Ông anh cao gầy đeo kính trông như con bọ ngựa lắc đầu, tiếp tục tra điểm:
Căng thẳng không kém gì xem điểm thi đại học thế này, xung quanh toàn gương mặt nghiêm nghị, không ai nói cười, đông như vậy mà chẳng có mấy tiếng ồn, mọi người trao đổi thì thầm. Bất giác Cảnh Bảo Lỗi cũng bị không khí xung quanh làm ảnh hưởng:" Bảo sao Cừu Địch không dám vào xem, nói không chừng xem xong cũng ngất luôn."
" Không biết nói lời nào cho tử tế à?" Quản Thiên Kiều nhéo hắn một cái:
Cảnh Bảo Lỗi vừa xoa hông vừa nói:" Đây chính là lời tử tế đấy, cô chẳng lẽ không mong đợi cậu ấy trượt sao?"
" Đúng, trượt rồi mới theo chúng ta được chứ!" Bao Tiểu Tam phụ họa, còn lẩm bẩm trù úm:" Trượt! Trượt! Trượt!"
Quản Thiên Kiều không nói gì cả, cô há chẳng mong đợi như thế, nhưng lòng lại có ý nghĩ mâu thuẫn khác, cô không muốn Cừu Địch bị đả kích lần nữa, cô thực sự mong Cừu Địch có tên trên bảng.
Chen chen lấn lấn, qua mười tấm bảng rồi, lại có một nữ xinh khác ngất xìu, được người nhà dìu đi, đó là số ít, số người chết lặng tại chỗ thì nhiều lắm, cả người đỗ cũng không dám thể hiện niềm vui ở đây. Bao Tiểu Tam không ngờ là người đầu tiên tìm được, hắn vươn tay thật cao vẫy gọi hai người bàn:" Đây này, đây này, giáo viên ngữ văn cao trung ... Oa, tên của Cừu Địch xếp hàng đầu, làm tôi cứ tìm ở phía sau."
" Cậu cho rằng Cừu Địch là cậu không bằng." Cảnh Bảo Lỗi chen tới, vừa nhìn một cái sững người:" Đứng thứ ba!"
" Quá ngầu, hơn một trăm người thi mà nó đứng thứ ba." Bảo Tiểu Tám ngưỡng mộ, nhìn tổng điểm thi viết và vấn đáp của Cừu Địch là 94. 3, phải nói là chấn động, trước giờ hắn cứ nghĩ Cừu Địch học hành lẹt phẹt giống mình:
Cảnh Bảo Lỗi lại đờ đẫn:" Người ta chỉ tuyển hai người thôi ... Cậu không thấy người thứ nhất thứ hai được tô màu xanh à, đó là trúng tuyển rồi, người phía sau không màu đều trượt hết, đồ ngốc!"
" Hả?" Bao Tiểu Tam nhìn kỹ lại, đúng thế thật, thứ ba cũng chẳng khác quái gì thứ hạng còn lại, trượt vỏ chuối hết rồi, ngửa mặt cười to:" Trượt rồi, trượt rồi! Thằng đó trượt rồi!"
Cảnh Bảo Lỗi và Quản Thiên hết hồn, mỗi người tóm lấy một cánh tay Bao Tiểu Tam kéo đi, người thì cấu, người thì nhéo, không cho Bao Tiểu Tam la hét. Quả nhiên xung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt bất thiện, mấy người rõ ràng rất muốn xông vào đánh bọn họ một trận, sao trên đời có loại vui mừng trên đau khổ của người khác như thế?
Vất vả lắm mới kéo được Bao Tiểu Tam hưng phấn quá độ ra khỏi đám đông xem điểm, đi mấy bước tới chỗ Cừu Địch đang ngồi trông hành lý dưới cốc cây cổ thụ, hai cánh tay chống đầu gối, miệng thổi bong bóng. Đột nhiên trước mắt tối đi, Cừu Địch ngẩng đầu lên thấy ba người bạn, Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi vẻ mặt day dứt cùng đồng tình, Bao Tiểu Tam thì nghiêm túc được vài giây, sau đó chỉ mặt Cừu Địch cười tới rách cả miệng.
" Xem là kết quả đúng kỳ vọng của mọi người rồi." Cừu Địch khẽ thở ra một hơi, đoán ra được kết quả không ngoài dự liệu, giọng buồn bã, hụt hẫng, chẳng tới mức trời đất sụp đổ nhưng chân tay như mất hết sức lực:
Thất bại rồi, lại thêm một lần nữa, Cừu Địch đứng dậy, đi thẳng tới bảng điểm, nhanh chóng tìm ra tên của mình, đứng thứ 3, cái vị trí như đang mỉa mai y.
Y từng rất ưu tú, từng một thời rất tự tin, suốt quãng thời gian đi học, lúc nào y cũng đứng đầu, từng nghĩ trên đời này không có gì mình không làm được ... nhưng khi tốt nghiệp ra trường lại là câu chuyện hoàn toàn trái ngược ... Thất bại này tới thất bại khác, tự tôn của y bị xé toạc thành từng mảnh vụn không chút thương tiếc.
Nguyên nhân không muốn nghĩ tới, bao biện gì cũng không cần, trên đời này sẽ có hai loại người, thành công và thất bại, y ở vế sau, ai thèm quan tâm y từng ưu tú thế nào.
Ngày hôm đó công bố điểm, mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng lạ, có một chàng trai ngăm đen, rất điển trai, lưng thẳng tắp đứng trước bảng không nhúc nhích ... đứng liền hai tiếng liền không nhúc nhích.
Bên cạnh chàng trai đó có một người nói văng nước bọt.
" ... Mày nghe tao nói này, mày đừng như thế ... Mày thi không tệ, đứng thứ ba đấy, nếu ở quá khứ gọi là gì nhỉ Bảo Đản? Đúng rồi, thám hoa, được cưỡi ngựa đi dạo quanh thành ..."
" Mày đừng như thế, bọn tao đều thấy mày rất giỏi, thật đấy ... Nhìn vóc dáng mày đi, Putin không cao bằng mày, nhìn da mày đi, Obama không trắng bằng mày ... Làm giáo viên có gì mà hay đâu, mày phải làm ông chủ mới xứng tầm ..."
Người nghe ai cũng dở khóc dở cười, nhưng không một ai cười, có chút hâm mộ chàng trai đó, ít nhất bên cạnh còn có một người bạn đứng cùng suốt mấy tiếng, đúng không? Cuộc đời này có người bạn như thế, vậy cũng là hơn khối người rồi! Bọn họ trở về, không biết phải đối diện bao nhiêu sự chì chiết đây này ...