Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 20: Vì Lợi Mới Đi Sớm. (1)

Chương 20: Vì lợi mới đi sớm. (1) Chương 20: Vì lợi mới đi sớm. (1)

Thủ đô, nhiệt độ ngoài trời chỉ hơn 10 độ C, rời man mát khô ráo, bụi mù bao phủ bầu trời suốt mấy tháng đã biến mất, bầu trời trong xanh hiện ra. Các loại cây dần thay sắc mới, những chiếc lá xanh chuyển sang màu đỏ vàng, tạo nên cảnh quan tuyệt đẹp.

Đây là mùa đẹp nhất, thời tiết dễ chịu nhất, nhưng quá ngắn, khiến người ta hoài niệm.

Năm nay một số người chẳng có thời gian hoài niệm nữa.

Chuyến bay 0575 từ Bắc Kinh tới Tiêu Sơn đang từ từ đóng cửa khoang máy bay, thời gian trước khi bay lên, trong khoang phát ra thông báo điều lệ giữ an toàn chuyến bay, ở hành lang, ba cô tiếp viên hàng không làm các động tác hướng dẫn thoát hiểm, hành khách đã quá quen rồi, ai làm việc nấy.

Giữa khoang, Cừu Địch xách hành lý của Quản Thiên Kiều cho vào chỗ để, đóng nắp khoang hành lý lại. Vốn định ngồi cùng nhau, không ngờ Bao Tiểu Tam lanh chanh cướp mất vị trí gần cửa sổ, Cừu Địch thì lại có vẻ lơ đễnh cứ thế ngồi xuống, làm cho Quản Thiên Kiều vốn mang ý đồ nho nhỏ bực bội ngồi ở vị trí kế tiếp bên kia hành lang.

Bọn họ chân trước vừa về thủ đô, chân sau đã lên đường rồi, mấy người bọn họ còn chưa hồi phục lại từ sự hưng phấn ở trong núi, lại lần nữa đặt chân lên đường lữ hành. Lần này không phấn chấn như chuyến đi tới trấn Truân Binh, ngoài ra còn một điểm khác nữa, nhiệm vụ là gì tới giờ vẫn là câu đố, phải lên đường gấp gáp như thế là vì Đường Anh đã đi trước một bước chờ bọn họ, nói là có một hạng mục đang cần đánh giá, bảo mấy người hộ cùng thương lượng.

Thắt đai an toàn, tắt di động, máy tính bảng, đó là kiến thức thông thường khi đi máy bay, Cảnh Bảo Lỗi nhắc Bao Tiểu Tam mãi. Bao Tiểu Tam cứ như kiểu tâm thần bất an nghe tai nọ sọ tai kia, Cảnh Bảo Lỗi hiếu kỳ, từ khi nào mà cái thằng thần kinh to như dây thừng lại có cảm giác rồi, hắn ngồi ở giữa hỏi:" Tam Nhi, sao thế? Sắp có chuyện làm ăn để kiếm tiền rồi, sao cậu chẳng có chút hưng phấn nào?"

" Ai nói tao không hưng phấn?" Bao Tiểu Tam gắt gỏng cắn trả:

" Bộ dạng này đâu phải hưng phấn ... Hình như là sợ hãi à?" Cảnh Bảo Lỗi đoán, vì mắt tên đó mở to, nhấp nha nhấp nhổm, hình như tóc mai còn có mồ hơi:

" Tao đúng là hơi sợ ... Trước giờ tao chỉ biết lái máy bay, chưa từng đi máy bay." Bao Tiểu Tam thành khẩn nói:

Cừu Địch cười phun nước bọt, Cản Bảo Lỗi bị nghẹn mất nửa ngày trời, nghiến răng đáp:" Cũng giống như lái máy bay thôi, kích thích được một tẹo, sau đó không có cảm giác gì nữa."

" Thật à?" Bao Tiểu Tam không tin lắm:

" Mày sợ cái gì, nhìn cả khoang đầy hành khách này đi, chỉ mày không đáng tiền nhất thôi, nể mặt phân lượng của người khác cũng không thể xảy ra sự cố được, mày nói có đúng không?" Cừu Địch an ủi như vả mặt người ta:

Ế, thế mà kiểu an ủi quái dị ấy lại có tác dụng đấy, Bao Tiểu Tam nghĩ một lúc gật gù, bao nhiêu người giàu có hơn mình người ta còn không sợ, mình sợ cái quái gì? Vỗ ngực vài cái trấn định lại, hắn nhìn Cảnh Bảo Lỗi dáng vẻ thản nhiên như không, lại nhìn Cừu Địch hết sức bình thường, thế là đầu óc bất thường của hắn sinh khó chịu:" Bọn mày vờ vịt cái gì, cứ như là bọn mày ngày ngày đi máy bay vậy."

" Tôi năm tuổi đã đi máy bay rồi, còn là chuyến bay quốc tế." Cảnh Bảo Lỗi xem thường:

Cừu Địch dựng lỗ tai lên nghe, hơi bất ngờ, Bao Tiểu Tam thì nhe cái răng nanh của hắn ra nói:" Oa, ngồi lâu như thế mà không gặp chuyến bay tai nạn, mày cũng đen đủi quá rồi."

Nó nói cái gì vậy, đúng là miệng lừa với đít ngựa, không cách nào giao lưu với nhau được, Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch đổi vị trí cho nhau. Cừu Địch ngồi ở giữa nhưng không gặp khó khăn gì về mặt giao lưu, thấy Bao Tiểu Tam hơi run thì trêu chọc:" Tam Nhi, không phải mày nói có tiền rồi về nhà cưới vợ à? Lý tưởng đã thực hiện được chưa? Sẽ không hỏng như chuyện làm giáo viên của tao chứ?"

" Không về kịp, có điều tao xử lý xong rồi, tao quyến rũ được một thiếu phụ." Bao Tiểu Tam ngay lập tức hưng phấn:

" Bốc phét, tôi chỉ thấy ai đó tự xử." Cảnh Bảo Lỗi ngồi cách xa rồi vẫn ngứa mồm xen vào:

Bao Tiểu Tam không tức giận mà còn đắc ý, Cừu Địch ngạc nhiên lắm, biết mấy người bạn của mình đã đổi nơi thuê trọ ở Bắc Kinh, trước khi tới nhà y đã ở một thời gian rồi, nói không chừng đã thực sự xảy ra vài câu chuyện nào đó, đặc biệt là loại tinh lực thịnh vương như Bao Tiểu Tam. Y tò mò hỏi:" Cô ấy làm gì, xinh đẹp không?"

" Đồng hương của tao, bán quẩy ăn sáng ở một dải Ngũ Khỏa Tùng." Bao Tiểu Tam hạnh phúc đáp:

À thì ra là dụ dỗ được cô bán quẩy, Cảnh Bảo Lỗi cười tới đầu va vào ghế trước, người ngồi bên trên quay lại quắc mắt, hắn vội xin lỗi. Cừu Địch thì hâm mộ nhỏ giọng hỏi:" Lên giường rồi à?"

" Lên giường rồi." Bao Tiểu Tam xác nhận chắc chắn:

" Thật á?"

" Thật mà, đêm hôm đó làm những sáu lần, so với mãnh nhân truyền thuyết một đêm hóa sói bảy lần chỉ thiếu một lần thôi."

" Chuyện này ... Chuyện này ... Chắc chắn là bốc phét, dù cậu có tự xử cũng không được sáu lần." Cảnh Bảo Lỗi lần nữa nhảy vào, nhất quyết không tin:

" Thật đấy, sao mày không tin nhỉ? Tao thường tới nhà cô ấy mua quẩy với sữa đậu nành, được vài ngày liên quan nhau, khi phát hiện ra là đồng hương thì càng thân thiết. Có một hôm tao giúp cô ấy dọn quán, phát hiện cô ấy chỉ có một mình, rất đói khát ... Thế là đêm đó tao và cô ấy ấy ấy ..." Bao Tiểu Tam liếm mép, kể lại thôi cũng thấy thèm rồi:

" Chuyện đó thì tôi tin, nhưng mà tôi không tin là một đêm cậu làm được chuyện đó sáu lần." Cảnh Bảo Lỗi nửa không tin, nửa đố kỵ:

" Mày quên rồi à, chúng ta ở trấn Truân Binh có mang về dâm dương hoắc, cái thứ đó thật lợi hại, tao chỉ uống có chút xíu thôi mà kích thích cả đêm ... Úi, em đó cũng dâm, rên tới phát khóc luôn ... Vốn tao định chuẩn bị ngủ một đêm cho vài trăm, dù gì bây giờ chúng ta thiếu gì tiền ... Nhưng mày đoán xem, cô ấy chẳng những không cần tiền, còn nấu cho tao hai bữa cơm ..." Bao Tiểu Tam kể tới mắt tỏa sáng rừng rực, lại sợ họ không tin còn nhấn mạnh:" Chính là cái hôm trước khi tới nhà Cừu Địch, mày không nhớ suốt dọc đường tao ngủ tít thò lò à?"

(*) Tiêu Sơn mọi người biết là đâu không, cung thể thao Tiêu Sơn, sân nhà của chiến đội Gia Thế và Hưng Hân.
Bình Luận (0)
Comment