Chương 21: Vì lợi mới đi sớm. (2)
Chương 21: Vì lợi mới đi sớm. (2)
Đúng rồi, Cảnh Bảo Lỗi nhớ ra, hôm đó Bao Tiểu Tam ngủ rất say, thậm chí khi đi xe khách có em gái xinh xắn ngồi bên, hắn chẳng để ý cứ ngáy như sấm, té ra là vì cái chuyện này à? Nói thế Cảnh Bảo Lỗi hơi tin rồi, không ngờ thằng đó vừa được ngủ với nữ nhân, lại vừa kiếm được hai bữa cơm nữa, lần này không hâm mộ không được rồi, thằng xấu phát hờn đó cũng kiếm được nữ nhân, lẩm bẩm:" Thế mà cũng được sao?"
" Nào, Tam Nhi, câu chuyện này nhất định đặc sắc vô cùng, mày giúp Bảo Đản xóa mù đi, từ thần thái, tư thế, âm thanh, tất cả phải kể lại chi tiết. Mày nhìn Bảo Đản mà xem, nhất định là còn ngây thơ chưa trải sự đời, chưa biết mùi nữ nhân, đúng không?" Cừu Địch khiêu khích xúi bẩy:
Bao Tiểu Tam có cơ hội khoe chiến tích làm sao chịu bỏ qua, thế là ngoắc ngoắc tay, ba cái đầu cùng chụm lại kể toàn bộ quá trình ... Chẳng biết từ khi nào máy bay chuyển bánh, sau đó bay lên trời, Bao Tiểu Tam chỉ thấy hơi khó chịu một chút, sau đó phát hiện ra mình đã ở trên trời rồi không hay, nhìn qua cửa sổ Bắc Kinh rộng lớn chỉ còn lờ mờ, tức giận trừng mắt với Cừu Địch:" Mày cố ý chứ gì, tao mải kể chuyện lỡ chuyện máy bay cất cánh rồi, chưa có cảm giác gì đã lên trời."
Không lâu sau máy bay lúc này đã ổn định ở độ cao tầm 8000 mét, mây trắng bắt đầu lấn át mọi cảnh tượng, ngồi trong máy bay sẽ rất khó tưởng tượng nó đang bay đi với tốc độ chóng mặt.
" Tin tao đi, chuyện mày làm sướng hơn cả ngồi máy bay đấy." Cừu Địch vỗ về:
" Nghe đi, nói chuyện còn lưu manh hơn cả làm, không thèm nói chuyện với các cậu." Cảnh Bảo Lỗi nghe Bao Tiểu Tam kể chuyện tới máu rần rật, mặt đỏ bừng, quay đầu đi che giấu:
Ba chàng trai thì thầm với nhau suốt làm Quản Thiên Kiều nhìn mà thèm, giữa chuyến bay cô và Cảnh Bảo Lỗi đổi chỗ. Cảnh Bảo Lỗi lúc này mong mà chẳng được, hai thằng kia càng nói càng khó nghe nên đổi luôn. Quản Thiên Kiều ngồi xuống bên cạnh Cừu Địch, Bao Tiểu Tam lần đầu đi máy bay vẫn hưng phấn lắm, hỏi Cừu Địch máy bay mà rơi xuống thì như thế nào, Cừu Địch nói giống mày lái máy bay cạn tinh mà chết chứ còn làm sao?
Câu này vừa vặn bị Quản Thiên Kiều nghe thấy, cô trừng mắt với Cừu Địch, lại lườm Bao Tiểu Tam. Bao Tiểu Tam vội vàng giải thích:" Đừng nhìn anh, anh đã bảo là không muốn nghe rồi, nó cứ nhất định kể chuyện tục tĩu với anh."
" Thật à? Anh còn có cái tâm tình đó sao?" Quản Thiên Kiều ngọt nhạt hỏi Cừu Địch:
Cừu Địch chẳng chối, ngồi ngay ngắn đáp lại:" Thì phải kiếm chuyện vui vẻ mà làm chứ, chẳng lẽ cứ u sầu mãi hay sao?"
" Ừ, vậy thì tôi yên tâm rồi." Không ngờ Quản Thiên Kiều gật đầu thông cảm:
Bao Tiểu Tam nghe thấy lại không vui, chỉ trích:" Kiều, em thiên vị quá đấy, anh lúc nào cũng đối xử tốt với em, em lại chẳng bao giờ khách khí với ôn nhu với anh."
Quản Thiên Kiều nhoẻn miệng cười, giọng ngọt lịm:" Vậy thì bây giờ tôi ôn nhu nói với anh, quay đầu, nhìn mây dưới máy bay đi ... Tôi và Cừu Địch thương lượng vài việc, đừng nghe trộm, cẩn thận trừ tiền trợ cấp!"
Uy hiếp Bao Tiểu Tam xong, Quản Thiên Kiều lấy ra một xấp tư liệu dày đưa cho Cừu Địch. Bao Tiểu Tam ghé đầu nhìn, là tư liệu hắn từng xem hồi ở thủ đô rồi, chẳng có gì mới mẻ, toàn là các vụ gián điệp. Cừu Địch thì lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, xem rất cẩn thận, một kẹp tài liệu lớn, quá nửa là bài đăng của báo chí, một nửa là câu chuyện lưu hành trong nghề, vẻn vẹn chỉ có câu chuyện và kết quả thôi, không ai biết nhân vật chính trong truyện là ai.
Đọc tới một trang thì Cừu Địch dừng lại trầm tư, Quản Thiên Kiều thấy nội dung trang đó là vụ án hình sự do chụp trộm ở thủ đô gây ra, quá trình không phức tạp, người chụp trộm bị phát hiện, sau đó là đánh đập tới chết. Quản Thiên Kiều nghiêng người sang hỏi:" Cảm giác thế nào?"
Sau lần tâm sự trong núi đó, hai người rõ ràng cởi bỏ nhiều khúc mắc, quan hệ gần gũi hơn, Cừu Địch hỏi lại:" Ý cô là gì?"
" Ý tôi là cái nghề này không dễ dàng gì đâu, nguy hiểm lớn lắm đấy."
" Muốn ăn thịt dê thì đừng chê dê hôi, làm nghề này bị đánh chết cũng đáng đời thôi."
Đánh giá này làm Quản Thiên Kiều không cách nào suy đoán tâm thái của Cừu Địch, cô nhìn không chớp mắt như muốn soi thấu tâm can y. Cừu Địch tiếp tục xem, vụ án xâm phạm thông tin cá nhân đầu tiên, vụ án tiết lộ bí mật điện tín đầu tiên, đều liên quan tới cái gọi là công ty thám tư với công ty điều tra thương vụ thủ đô. Những người này có thể nói đều đi trên bãi mìn, chỉ cần bất cẩn một chút là nổ tan xác.
Hồi lâu sau Cừu Địch gập tài liệu lại, xoa cằm ngẫm nghĩ.
" Nghề này là thế đấy, mặt tốt thì chẳng ai biết, nhưng mặt xấu thì không ai không biết." Quản Thiên Kiều cảm thán:
" Không thể nào, cái nghề này mà còn có mặt tốt à?" Cừu Địch ngạc nhiên:
" Đương nhiên là có rồi, ví như có người chỉ một vụ điều tra mà kiếm được trăm vạn, anh biết có điều tra viên lên tới cấp phú ông không? Thế không tính là mặt tốt thì là cái gì?" Quản Thiên Kiều bênh vực nghề nghiệp của mình:
Cừu Địch bật cười:" Thế thì cũng tính, nhưng dù cô kiếm được bao nhiêu, công ty vẫn ăn phần lớn, người điều tra không đủ mối quan hệ, không đủ độ tin cậy, cho nên không thiếu được công ty. Công ty không thể thiếu người điều tra, song quy cho cùng, có nguy hiểm thì chúng ta gánh, lợi nhuận thì họ hưởng."
" Kiểu như thế, nhưng anh không phủ nhận được, thu nhập cao hơn làm công nhiều lần ... Hơn nữa làm nghề này có tích lũy, một ngày nào đó anh cũng có thể tự lập công ty của mình, khi ấy anh có thể ngồi hưởng thụ đẩy nguy hiểm cho người khác." Quản Thiên Kiều nhận lấy tài liệu từ Cừu Địch:
" Thì ra đó là mục tiêu của cô à, tôi không nghĩ nhiều vậy đâu, cứ làm trước đi vậy, đến đâu thì đến, dù thế nào cũng tốt hơn phiêu bạt không mục đích." Cừu Địch nói câu này không giấu được sự sa sút:
Xem ra mây đen do lần thi trượt này vẫn chưa tan đi hoàn toàn, Quản Thiên Kiều không biết an ủi thế nào, có lẽ không cần phải an ủi. Cô nhớ tới câu chuyện của Cừu Thiên Quân kể, có lẽ đang xảy ra trên người con trai ông theo một cách khác, quyết liệt trong bất lực, vì trừ tiến lên ra thì không còn con đường nào để đi nữa.