Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 190 - Chương 24: Thương Cổ Tụ Như Triều. (1)

Chương 24: Thương cổ tụ như triều. (1) Chương 24: Thương cổ tụ như triều. (1)

Cách Tiêu Sơn hơn 100 km, đường cao tốc kéo dài hết tầm mắt, cải cách mở cửa đã mấy chục năm, biến nơi này thành cách cục thành phố nối tiếp thành phố, thị trấn nối tiếp thị trấn. Đâu đâu cũng là nhà cao tầng san sát, giao thông thủy lục không phát triển, chẳng phân biệt nổi nông thôn với thành phố nữa.

Mục đích cuối cùng của chuyến đi này là trấn Lâm Hải thành phố Giang Châu, biên chế là trấn, nhưng đừng nói trấn Phong Lâm quê Cừu Địch chẳng thể so sánh được, cả cái huyện thành Ô Long còn kém xa. Mức độ phát triển ở nơi này phải ngang với một thành phố hạng hai ở trong nội địa vậy. Toàn trấn có hơn 50 công ty đầu tư nước ngoài, hơn 30 công ty tài sản trên trăm triệu, là trấn minh tinh trong khu vực tam giác Châu Giang.

Nếu là người sống ở đó, khả năng là không cảm nhận được sự chấn động do những con số đó đem lại.

Khắp đường phố có thể thấy được những chiếc xe sang giá cả trăm vạn, thi thoảng đi ngang qua những nhà xường tường bao vây quanh, treo những tấm biển mang hai hàng chữ Trung - Anh, thậm chí là các loại ngôn ngữ khác cũng có.

Rất nhiều thương hiệu danh tiếng trên thế giới ở đây đều biến thành hàng Trung Quốc. Xuất khẩu mậu dịch ở nơi này đã tới cả năm châu, khả năng chỉ một nhà xưởng nhìn không đáng kể, hàng trong đó lại đang thịnh hành ở thị trường Âu Mỹ, còn là thứ hàng cao cấp.

Thứ phản ánh sự phồn hoa ở nơi này nhất chính là nhà cao tầng, những tòa nhà mười mấy tầng, mấy chục tầng, tường kính, kiểu Gothic, đủ các loại hình dạng kỳ dị kể không hết. Làm người tới đây cảm giác không phải là tới thôn quê, mà là một thành phố công nghiệp hiện đại.

Quản Thiên Kiều ngồi trong xe lại lần nữa điều chỉnh lại bộ trang phục công sở mà cô không quen mặc lắm, hơi gò bó, thẫm màu, chẳng có tí cảm giác thời trang nào ...

Kỳ thực hết thảy là do tâm cảnh tác quái, khi tới nhà Cừu Địch, Quản Thiên Kiều cũng ăn mặc thế này, đâu có thấy cô tỏ ra không thoải mái, chẳng qua khi đó không có gì để so sánh, ở đây cứ khi cúi xuống nhìn ngực áo là khiến cô phải ghen tỵ với Đường Anh. Tránh để người ta hiểu lầm mình còn là một em gái học sinh, cô cố tình hóa trang, mắt kẻ đậm hơn, môi tô son, ăn mặc trang trọng hơn, nhưng bất kể là trang điểm thế nào, điều kiện bẩm sinh hữu hạn, đứng bên cạnh Đường Anh, trông cô như con vịt xấu xí.

Mặc dù bảo bản thân đừng nhìn, ánh mắt Quản Thiên Kiều không kìm được liếc qua, Đường Anh mặc váy công sở đen trắng giống cô, vì đang ngồi, mép váy cuốn lên một đoạn, khoe ra cặp đùi săn chắc, làn da trắng hồng khoe sắc màu khỏe khoắn dưới tất lụa trong suốt. Quản Thiên Kiều khẳng định chắc chắn là dùng áo lót nâng ngực rồi, nên bầu ngực mới có thể nhô lên như ngọn núi, to thế chẳng có cảm giác chảy sệ.

Thật quá đáng mà, ăn mặc thế để làm gì chứ, đi làm việc chứ đâu phải đi xem mắt quyến rũ nam nhân đâu.

Đường Anh nhích người chỉ vị trí cho lái xe taxi, từ trấn Lâm Hải đi về phía tây sáu km, đó là khu công nghiệp, toàn là nhà xưởng, địa điểm là tòa nhà cao nhất. Cách mấy km đã có thể nhìn thấy tấm biển cực lớn: Khoa kỹ Đồng Minh.

" Phô trương thật đấy!" Quản Thiên Kiều đem tâm trạng không thoải mái bởi Đường Anh trút vào Đồng Minh:

" Một công ty dân doanh, tài sản 800 triệu, ở nơi này chưa tính là quá cao. Tôi nghe nói mấy năm trước một nhà xưởng nhỏ thôi, sản xuất nến sang Âu Mỹ, vậy mà lượng ngoại hối thu được mỗi năm còn hơn cả một nhà máy sản xuất đồ điện tử đấy." Đường Anh cười nói, ở mảnh đất này có quá nhiều thần thoại tài phú:

Tài xế taxi không biết là người thích nói chuyện, hay là bị Đường Anh hấp dẫn, cũng nói vào:" Các cô đừng thấy nơi này là thôn quê, nhưng ở đây không có người nhà quê đâu, toàn là người nước ngoài đấy, vì sao? Một nửa là di dân rồi. Cũng đừng nghĩ nơi này giàu có, kỳ thực còn nghèo hơn xưa nhiều, trước kia ít nhất có mảnh ruộng, làm được miếng cơm mà ăn, giờ hết ruộng rồi, các cô mà không làm công, không tiếp nhận bóc lột thì đám đó sinh hoạt cũng thành vấn đề."

Người này khẩu âm địa phương rất nặng, bọn họ miễn cưỡng nghe hiểu được một nửa, hai bên giao lưu vài câu, thi thoảng lại phát ra tiếng cười trong trẻo, tài xế càng hăng hái, không biết đa phần hai cô gái cười vì chả hiểu hắn nói gì.

Xe tới cửa nhà máy, tài xế còn ga lăng chạy xuống mở cửa xe, có vẻ lưu luyến lắm. Đường Anh chỉnh lại cổ áo, giữ phong phạm trang trọng thương nghiệp, nhìn sang Quản Thiên Kiều, Quản Thiên Kiều lắc đầu:" Tôi là trợ thủ, hôm nay do chị định đoạt."

" Ký hợp đồng thôi mà, cũng đâu cần nghiêm túc như thế. Phải rồi tôi định hỏi cô, cô thấy Cừu Địch có đáng tin không?"

" Chị thấy thế nào?"

" Tôi thấy không." Đường Anh nói thẳng:

" Tôi đồng ý với quan điểm của chị, hầu hết kiến nghị của anh ấy rất phiên lưu, chẳng hơn lời của Bao Tiểu Tam là bao đâu, anh ấy là kiểu cứ nghĩ là làm ngay, vấn đề giải quyết sau." Quản Thiên Kiều phụ họa, rồi nói tiếp:" Xem ra Cừu Địch nói không sai, công ty chỉ còn nước còn tát, chẳng phải coi trọng gì chúng tôi."

Vốn Đường Anh cũng không dám chắc, đánh liều kỳ kết, giờ xem ra có lẽ đúng là giám đốc Tạ mang tâm thái còn nước còn tát thôi, cô nghĩ một lúc rồi lắc đầu, không nói gì cả, dù sao thì điều tra thương vụ là như thế, không mấy khi nắm chắc được.

Đường Anh đi trước, Quản Thiên Kiều xách cặp tài liệu theo sau, đi tới cửa báo danh với trông cửa. Trong lúc hai người chờ đợi, Quản Thiên Kiều đã phát hiện ra xung quanh tòa nhà văn phòng này có không ít hơn 20 camera, cơ bản không có góc chết, trông cửa thôi mà tận bốn người, canh gác còn nghiêm hơn cả trại giam.

Bọn họ không phải đợi lâu, từ trong tòa nhà có một cô gái đi ra, tuổi trên hai mươi, tự giới thiệu là trợ lý tổng giám đốc, mời bọn họ vào, trên đường đi giới thiệu chủ tịch Tiêu Vân Thanh quanh năm ở nước ngoài, hiện giờ người quản lý là con gái ông Tiêu Lăng Nhạn, sống rất kín tiếng, không tìm được tin tức liên quan tới cô trên truyền thông.

Văn phòng làm việc ở tầng 18, khi trợ lý dẫn hai người vào văn phòng chủ tịch, cô gái ngồi sau bàn làm việc rõ ràng hơi ngẩn người, tựa hồ không ngờ người từ thủ đô tới ký kết là hai cô gái.
Bình Luận (0)
Comment