Chương 25: Thương cổ tụ như triều. (2)
Chương 25: Thương cổ tụ như triều. (2)
Đường Anh và Quản Thiên Kiều cũng thoáng bất ngờ, phú bà gia sản trăm vạn này đột phá nhận thức của bọn họ, trang phục thường nhật bình thường tới không thể bình thường hơn, đến một món trang sức cũng không hề đeo, da ngăm đen, bện một bím tóc rất dày, nếu không phải ngồi sau bàn chủ tịch, e là bị hiểu lầm thành cô gái nhà bên rồi.
Ngay cả văn phòng làm việc ngoài mấy chậu cây cảnh đều là loại cây trường xanh quen thuộc chứ không phải thứ cây đắt tiền, phòng bài trí đơn giản, bàn làm việc gọn gàng, đáng chú ý chỉ có một tấm bảng lớn ghi các loại lịch trình, bảng biểu, chứng tỏ chủ nhân nơi này phong cách làm việc hiệu quả.
" Thật bất ngờ, chủ quản Đường, chị còn đẹp hơn trong ảnh nhiều ... Mời ngồi." Tiêu Lăng Nhạn đứng lên mời, nữ thổ hào sinh ra lớn lên ở quê, giọng mang khẩu âm địa phương, đỡ hơn tài xế taxi khi nãy một chút, khá khó nghe:
Trợ lý mang trà nước cho hai người, Đường Anh cũng rất khéo nói:" Giám đốc Tiêu còn làm tôi bất ngờ hơn, chị trẻ quá!"
" Ở trong nghề này của chúng tôi, trẻ tức là kinh nghiệm còn chưa đủ, rèn luyện còn chưa đủ, không tính là chuyện tốt đâu, cám ơn." Tiêu Lăng Nhạn nhận lấy văn bản hợp đồng do Quản Thiên Kiều đưa cho, còn khẽ gật đầu:
Hai bên chỉ hàn huyên một hai câu vậy thôi liền đi thẳng vào công việc, Đường Anh giải thích giao ước của hai bên. Tiêu Lăng Nhạn gật đầu, rất nhàn nhã, lúc này mới thể hiện ra sự phú quý từ trong nét bình dị thường ngày.
Chỉ xem qua loa hợp đồng Tiêu Lăng Nhạn đã đặt xuống, cô có vẻ không tin lắm:" Các vị xác định là muốn nhận ủy thác này?"
" Nếu bên quý vị không có vấn đề gì thì chúng tôi nhận." Đường Anh khẳng định:
" Chúng tôi thì chắc chắn là không có vấn đề gì, chú Tôn giới thiệu các vị, nói các vị làm việc cho Hoa Hâm rất tốt . . Thế nhưng tình hình ở chỗ chúng tôi thì không hề giống của Hoa Hâm. Nói thế này nhé, công ty chúng tôi đã có một mô hình vận hành hoàn chỉnh, không chỉ bao gồm tư liệu kỹ thuật, thông tin mà còn gồm nhân viên, danh sách nhà phân phối cùng với lượng tiêu thụ sản phẩm, sản lượng, tất cả đều thuộc về bí mật thương nghiệp trong nghề." Tiêu Lăng Nhạn tỏ rõ thái độ hoài nghi, là một doanh nhân, chẳng ai lạ gì người của công ty điều tra thương vụ là cái loại gì:
" Chúng tôi hiểu điều đó, chúng tôi không tìm hiểu bí mật của khách hàng." Đường Anh cũng khá khó chịu, mời người ta tới điều tra nhưng bản thân lại còn đề phòng hơn cả phòng gián điệp:
" Ồ, vậy thì tốt ... Tôi an bài giám đốc Chúc dẫn các cô đi làm quen với hoàn cảnh, nếu như phương diện sinh hoạt có cần gì, có thể trực tiếp tới tìm anh ấy. Nếu đôi bên đã hợp tác, lại còn do chú Tôn giới thiệu, có chỗ nào bất tiện, các cô cứ thoải mái nói ra ... Tiểu Quách, cô tới phòng tài vụ đóng dấu, sau đó dẫn hai vị đây tới chỗ giám đốc Chúc ... Chuyện này xin nhờ vào các vị rồi." Tiêu Lăng Nhạn nói xong tiêu sái ký tên của mình lên hợp đồng đưa cho trợ lý:
Đường Anh đứng dậy cáo từ, Tiêu Lăng Nhạn chỉ cách bàn bắt tay với họ một cách tượng trưng, nụ cười rất thân thiết, nhưng ai chẳng nhận ra đó là kiểu cười tính nghề nghiệp. Dù bề ngoài bình dị tới đâu, thái độ đúng là của một phú bà lắm tiền nhiều của.
Hai người ở phòng tiếp khách đợi trợ lý mang hợp đồng tới, Quản Thiên Kiều nói nhỏ:" Chị Đường, tôi thấy không hoan nghênh chúng ta chút nào."
" Sao cô nghĩ thế?" Đường Anh hỏi:
" Chỉ nói chuyện vài câu thôi mà cô ta đã hai lần nhắc tới chú Tôn giới thiệu, thái độ rõ là vì nể mặt Tôn Xương Cam nên mới ủy thác chúng ta, hơn nữa từ ánh mắt tới giọng điệu của cô ta, rõ ràng là tỏ ra khinh miệt." Quản Thiên Kiều nói suy nghĩ của mình:
Đường Anh suy nghĩ một lúc nhấn mạnh:" Nếu như cô chưa tới 30 tuổi đã sở hữu trong tay tài sản lên tới trăm triệu, bất kể cô dùng ánh mắt gì nhìn người khác, người ta đều cảm thấy bị khinh miệt."
" Vậy chị có loại tâm thái tự ti đó không?" Quản Thiên Kiều cau mày, nếu Đường Anh nói đúng thì loại tâm thái này của cô sẽ làm trở ngại phán đoán:
" Xem cô nói kìa, chẳng lẽ cô đứng cùng với người ta có cơ hội kiêu ngạo sao?" Đường Anh hỏi ngược trở lại:
Quản Thiên Kiều nghẹn lời quay đầu đi không thèm để ý tới Đường Anh nữa, nhưng không nói thì lại khó chịu:" Chị hiểu lầm ý tôi rồi, tôi nói là, cô ta rất miễn cưỡng ký hợp đồng với chúng ta, khả năng là người ta không tán đồng chuyện này."
" Nói lý do xem nào."
" Tôi hỏi chị nhé, nếu chỉ là chủ, biết trong công ty mình quản lý có người tiết lộ bí mật thì tâm trạng của chị sẽ thế nào?"
" Đương nhiên là tức giận rồi." Đường Anh buột miệng đáp không cần nghĩ:
" Đúng rồi, tức giận, nóng ruột, lo âu, tất cả tâm trạng đó đều là bình thường, nhưng chị xem cô ta có mấy thứ đó không? Người ta căn bản không coi chuyện này ra gì, thái độ dửng dưng."
Hình như đúng thế thật, chuyện này Đường Anh cũng nhận ra, song cô không lấy ác ý đi suy đoán:" Người ta là nhân vật lớn mà, mừng giận không để lộ ra ngoài, cho dù có tức giận cũng không để cô thấy ... Giống như chúng ta, cho dù trong lòng không vui, khi gặp giám đốc Tạ, chẳng phải vẫn tươi cười nghênh đón đó sao?"
" Thôi bỏ đi, không nói chuyện với chị nữa, tôi không cách nào kiếm được tiếng nói chung với chị." Quản Thiên Kiều chán chẳng muốn nói nữa, nếu là mấy chàng trai ở đây đã phụ họa với cô:
" Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng cô cứ muốn nghĩ mọi chuyện theo hướng tiêu cực, tôi chẳng thể giúp được gì."
" Chị ngàn vạn lần đừng nghĩ tốt về người khác, tôi có vẻ đã hiểu ra vì sao cuộc điều tra này lại khó khăn trắc trở như thế rồi, rất có khả năng, khó khăn tới từ chính Đồng Minh chứ không ai khác." Quản Thiên Kiều đưa ra tiên đoán của mình:
Đường Anh chỉ cười nhẹ, tỏ ý không muốn tranh luận về đề tài này.
Quan hệ giữa hai người cũng khá vi diệu, nghiêm khắc mà nói về công Quản Thiên Kiều không có bất quan hệ gì với Cáp Mạn, không có hợp đồng, không có quan hệ cấp trên cấp dưới, về tư cô quen biết với Đường Anh chưa lâu, chẳng phải là quan hệ thân mật gì. Thêm vào hai người có xuất thân khác biệt, học vấn khác biệt, từng trải khác biệt, thật khó mà tìm được tiếng nói chung.
Đợi tới khi trợ lý đi đóng dấu mang hợp đồng về dẫn xuống lầu thì hai người đã không còn gì để nói với nhau nữa, im ắng tới đáng ngại.