Chương 27: Thương cổ tụ như triều. (4)
Chương 27: Thương cổ tụ như triều. (4)
Một người thì dáng cao ráo, tướng mạo đường đường, một người yểu điệu quyến rũ, hai người họ đứng cạnh nhau khiến người ta có cảm giác xứng đôi vừa lứa.
Hai người này bàn công việc như đang tán tỉnh nhau, thái độ Chúc Sĩ Bình với Đường Anh khác hẳn khi nói chuyện với Quản Thiên Kiều.
Như lúc này đây, Đường Anh tỏ vẻ không hiểu, cô hơi ngửa mặt lên, đôi mắt chăm chú tựa như đang đợi câu trả lời, nhưng ánh mắt long lanh tựa tố cáo điều khác: " Nếu đã không có khả năng tiết lộ bí mật, vì sao chủ tịch Tiêu lại nhất định muốn mời chúng tôi?"
" Như tôi vừa mới nói, chỉ là hoài nghi ... Ở cái quốc gia thần kỳ của chúng ta, hàng giả và hàng nhái đã thành một loại văn hóa, chúng tôi muốn độc quyền sản phẩm của mình là gần như không thể. Mỗi sản phẩm mới lên thị trường, nhiều nhất là một tháng, nhanh nhất thì chưa tới một tuần đã có sản phẩm cùng chất lượng với giá thấp hơn xuất hiện rồi." Chúc Sĩ Bình đưa tay làm động tác màu mè, biểu hiện hết cách, không quên nở nụ cười ôn hòa với Đường Anh:" Chuyện như vậy chúng ta chỉ biết cười chấp nhận thôi."
" Nhưng theo chủ tịch Tiêu nói, sản phẩm làm nhái ở phương diện chế tác, sử dụng vật liệu, mức độ tương đồng chất lượng cực cao." Đường Anh lại hỏi:" Chẳng lẽ anh không thấy đáng nghi?"
" À, điều này chứng tỏ khả năng xuất hiện chuyện lộ bí mật là dây chuyển sản xuất, xưởng khuôn đúc, bất kể là ảnh chụp, nguyên liệu thô, chỉ cần đưa ra cho người trong nghề phân tích là không còn bí mật gì nữa rồi." Chúc Sĩ Bình cười gượng mà đáp, tựa hồ bản thân hắn cũng có nỗi khổ không nói ra được, mong giải nhân thông cảm cho mình:
" Xem ra đúng thế thật, phương hướng điều tra của chúng tôi không nên đặt ở đây." Đường Anh phụ họa với kiến nghị của Chúc Sĩ Bình:
Hai người này thực sự giống như trúng tiếng sét ái tình rồi, trò chuyện không dứt ra được làm Quản Thiên Kiều hoàn toàn bị gạt sang bên lề, cô thầm mắng Đường Anh: Ngu ngốc!
Đúng là ngu ngốc thật, một cái nhà xưởng mấy nghìn người đừng nói là tra gia điệp, riêng việc xem lý lịch của mỗi người cũng đủ nhân viên điều tra khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi.
Theo Quản Thiên Kiều thấy, con đường điều tra bình thường là phải tranh thủ sự hỗ trợ toàn lực của Khoa kỹ Đồng Minh, nhưng Đường Anh thì hay quá, chuyện này chẳng nhắc tới, toàn lực phụ họa với người ta, cứ như sợ người ta phật ý với mình vậy.
Kết thúc quá trình tham quan, không ngờ Đường Anh còn nhận lời mời ăn trưa của Chúc Sĩ Bình, bữa cơm đó thì khỏi cần nói thêm nữa, hai người nói chuyện như thể hận gặp nhau quá muộn. Quản Thiên Kiều bị bỏ mặc không ai quan tâm cũng bắt đầu chẳng buồn che giấu nữa, ngửa mặt ra lưng ghế thở dài. Không sợ kẻ địch mạnh như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, cô cứ nghĩ tới một tháng tiếp theo phải nghe vị chủ quản Đường an bài mà muốn đi mua thuốc chống nôn cho rồi. Giờ Quản Thiên Kiều chẳng buồn ghen tỵ với vóc dáng của Đường Anh, ngực to mà ngu ngốc thì chẳng để làm cái gì.
Ngu ngốc!
Ngu ngốc!
Bên này Quản Thiên Kiều khó chịu, bên kia Cảnh Bảo Lỗi khó ở.
Vì cùng lúc hai cô gái tới Đồng Minh cũng có một đội ngũ khác cũng đã tới trấn Lâm Hải, đãi ngộ kém hơn nhiều, họ phải đi xe bus từ thành phố tới, lần lượt xuống xe. Áo thun, quần ngố, áo sơ mi không cài cúc, bộ dạng luộm thuộm, ba người lang thang như dân thất nghiệp. Nước ngọt uống hai chai, phố đi bốn cái, sau đó người nọ nhìn người kia, trong lòng cùng chung một suy nghĩ.
Kinh ngạc, thực sự kinh ngạc, đi tới đâu cũng thấy cây xanh phủ bóng, đường phố sạch sẽ ngăn nắp, nếu như không nhìn con sông thối hoắc kia thì hoàn cảnh không hề tệ.
Quan trọng hơn nữa là Bao Tiểu Tam phát hiện ra lục địa mới, mấy em gái ở nơi này thoáng hơn phương bắc, chưa nói tóc tai nhuộm đủ màu, hắn hưng phấn nhìn những cô gái mặc váy cũn cỡn bên đường, không chỉ lộ ra cặp đùi trắng bóc, vài em còn táo tợn hơn, khoe hết cả lưng, chẳng ngại lộ cả dây áo lót, nhìn thôi đã thấy ngứa râm ran:" Các em gái ở đây mướt mắt quá, ăn đứt cái trấn Truân Binh quỷ quái, toàn là những bà nương eo thô như thùng phi."
" Cũng được, có vài cái quán net, thế là không thiếu chỗ chơi rồi ... A, còn có ca vũ đoàn thanh niên nữa này, quán ăn lề đường cũng không ít, không lo thiếu cái ăn, ở đây một thời gian cảm thụ chút phong tình Giang Nam cũng không tệ." Cừu Đich đan hai sau gáy, toàn thân thả lỏng, hưởng thụ bầu không khí dễ chịu ở nơi này, người có chút uể oải chỉ muốn kiếm chỗ ngả lưng:
" Chỉ là nói chuyện khó nghe quá." Bao Tiểu Tam than vãn:
" Không sao, tôi hiểu." Cảnh Bảo Lỗi lẩm bẩm nói:
Hai người kia tranh thủ truy hỏi nhà hắn ở đâu, Cảnh Bảo Lỗi lại chỉ ậm ừ đánh trống lảng không chịu trả lời. Bao Tiểu Tam thấy vậy chế giễu hắn là con riêng, không ngờ Cảnh Bảo Lỗi chẳng để ý, nói tùy muốn nói sao cũng được, coi như hắn là đứa bé bị vứt bỏ cũng chẳng sao hết.
Người ta nói tới mức độ đó rồi Bao Tiểu Tam không gây khó dễ nữa, nói không chừng là có điều khó nói thật, Cừu Địch cũng đánh trống lảng khỏi đề tài này.
Ba người cứ thế tiêu diêu đi trên đường, nhắm phố phường, ngắm phong cảnh, thi thoảng đồng loạt quay đầu nhìn em gái ăn mặc mát mẻ. Nhưng không có nghĩa bọn họ không có mục đích, đang đi tìm môi giới, thử khiếm căn nhà cho thuê ở đây.
Lần này bọn chọ chia binh hai ngả, một mặt do Đường Anh tiếp xúc chính diện với người ủy thác, một mặt do Cừu Địch dẫn đầu kiếm nơi ở trước.
" Nhìn kia, nhìn kia!" Bao Tiểu Tam đập vai Cừu Địch chỉ, từ góc đường phía đông bắc có một cô gái đi tới, mặc áo sơ mi cổ bẻ, quần jean bạc màu, tóc dài ngang vai, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt hiền dịu:" Mày thấy sao, 8. 5 trở lên."
" Công nhận!" Cừu Địch gật đầu, vóc dáng đầy đặn, nhất là chiếc quần jean vừa vặn ôm sát lấy đùi, toát lên sự mềm mại mà săn chắc mà chỉ thiếu nữ mới có, ở góc độ thức thẩm mỹ, Cừu Địch và Bao Tiểu Tam có sự nhất trí rất cao:
Cảnh Bảo Lỗi thấy Cừu Địch và Bao Tiểu Tam nhởn nhơ như đi du lịch thật vậy, rốt cuộc không chịu nổi nói:" Cừu Địch, chuyện này chúng ta có nên thương lượng thêm không, chỗ này lạ nước lạ cái, chúng ta khác gì ruồi không đầu."
" Vậy cậu muốn như thế nào?" Cừu Địch thuận miệng hỏi chứ chẳng để ý lắm mắt vẫn nhìn cô gái, thân hình y cân đối rắn chắc, làn da tuy ngăm đen nhưng đường nét góc cạnh nên càng tôn thêm vẻ tuấn lãng tuấn lãng, áo sơ không cài hết cúc, khóe miệng nhếch lên mang vẻ lơ đễnh cùng với ánh mắt uể oải chán chường, có sức dụ hoặc trí mạng với thiếu nữ vô tri:
Cô gái kia đi ngang qua, phát hiện Cừu Địch nhìn mình, y không xấu hổ mà còn khẽ gật đầu, cô không phản cảm, vén tóc liếc mắt qua cười ngượng ngùng.
Nếu lúc này tới xin số điện thoại, chắc chắn người ta không từ chối.