Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 194 - Chương 28: Mỗi Nghề Có Lối Riêng. (1)

Chương 28: Mỗi nghề có lối riêng. (1) Chương 28: Mỗi nghề có lối riêng. (1)

Dọc đường đi hai tên bạn hết ngắm gái lại bình phẩm gái, làm Cảnh Bảo Lỗi càng ngán ngẩm, hai người bạn của hắn rõ ràng là không có chút tinh thần chuyên nghiệp nào, quyết tâm lôi kéo chủ đề về việc chính.

Bao Tiểu Tam thì không cần nói, tên đó đầu óc lúc nào chẳng như ở trên mây, còn Cừu Địch, mặc dù không hiểu hết người bạn kín tiếng này, Cảnh Bảo Lỗi có cảm giác Cừu Địch từ sau chuyện thi trượt, có thêm một chút bất cần đời, có phần buông thả, nhưng đây là chuyện nghiêm túc:" Khoa kỹ Đồng Minh chuyên môn tới thủ đô mời chúng ta, chuyện ăn ở đi lại chắc chắn có chiêu đãi, lại thêm chuyện điều tra nữa, chúng ta không thể điều tra bắt đầu từ ngoại vi ... Cậu xem đi, ở đây ngẩng đầu lên là thấy camera giám sát rồi, không phải như ở trấn Truân Binh muốn làm gì làm nấy đâu, nên muốn hoàn thành ủy thác này, chúng ta phải lập kế hoạch cẩn thận từ đầu."

Cừu Địch ngẩng đầu lên, camera giao thông, camera từ khắp tòa nhà, như là đang cảnh cáo người ta, đừng có làm bừa, y chỉ liếc mắt vài cái rồi cười nhạt, ngoẹo đầu nhìn Cảnh Bảo Lỗi mắng:" Đồ ngốc, cậu còn ngốc hơn cả Bao Tiểu Tam."

Mắng xong quay đầu đi luôn làm Cảnh Bảo Lỗi ngớ người, mất mấy giây mới đuổi theo:" Ê, ê, cậu có ý gì thế hả, tôi ngốc thế nào?"

Cừu Địch gập ngón tay tính:" Đi ngoài đường đã thấy camera khắp nơi, vậy thì chỗ nhà xưởng chỉ có hơn không kém, quản lý chắc chắn nghiêm ngặt, muốn lấy trộm chút gì ra không dễ. Nếu có chuyện để lộ bí mật, người ta biết cậu tới tra, cậu tra nổi không? Bằng chứng rõ ràng đã có ba nhà tới tra không ra cái gì rồi, chẳng lẽ họ còn kém cả đám gián điệp thương nghiệp nửa mùa chúng ta à?"

" Mày nói như chúng ta tệ lắm ấy." Bao Tiểu Tam không phục:

" Mày thì không cần nói, mày không tệ, mày ở cấp bậc cực tệ rồi ... Không phải là tao tự ti hộ chúng ta, mà đúng là trong nghề này chúng ta quá kém, làm gián điệp còn chẳng ra làm sao, đừng nói đi tra gián điệp." Cừu Địch nói không hề đùa:

Thế thì có vấn đề rồi, Cảnh Bảo Lỗi hoang mang:" Sao cậu còn nhận ủy thác?"

" A, tao hiểu rồi, cái này gọi là chó ngáp phải ruồi, mày tính ngáp bừa nói không chừng chúng ta gặp may ấy." Bao Tiểu Tam đáp hộ:

" Đúng, tao thích tính lạc quan của mày." Cừu Địch cười to:

" Các cậu đừng có đùa, Cừu Địch, rốt cuộc cậu tính thế nào? Cậu uy phong nhận ủy thác như thế, tôi cứ nghĩ cậu tự tin lắm chứ?" Cảnh Bảo Lỗi nóng ruột:

Cửu Địch chẳng chút xấu hổ nói:" Tư liệu chưa đọc nổi mấy phút, tình hình còn chưa nắm rõ, tự tin cái rắm!"

Cảnh Bảo Lỗi ngớ người, mắng:" Vậy sao cậu còn giả vờ giả vịt làm cái gì?"

" Có hai nữ nhân đi sau đít, cậu không thấy phiền à? Đuổi bọn họ đi, chúng ta ở cùng nhau tự do tự tại biết bao, đúng không Tam Nhi?" Cừu Địch kêu gọi đồng minh:

" Đúng, chỉ được thèm bỏ mẹ mà không được ăn, đuổi đi cho đỡ phiền ... Cừu Địch này, chủ quản Đường xinh đẹp như thế, lần trước cô ấy và giám đốc Tạ tới Bắc Ninh đón bọn tao, lại không có mày, tao cứ nghĩ bọn họ ngủ với nhau rồi." Tâm tư Bao Tiểu Tam rõ ràng không ở công việc:

Câu hỏi này làm Cừu Địch hứng thú hẳn:" Sao mày biết thế?"

" Còn không phải dễ thấy sao, giờ cô ấy tự mình nhận ủy thác rồi, lên chức rồi ... không ngủ với lãnh đạo thì lấy đâu ra cơ hội." Bao Tiểu Tam tuyên bố chắc nịch:

Cừu Địch giơ ngón cái tán dương:" Đúng là có nhãn quang, ha ha ha ... Mày nói như thế làm tao nghĩ, không chỉ ngủ một lần đâu."

" Chứ còn sao, mày xem ngực to như thế ..."

Hai thằng vừa cười gian vừa trao đổi suy nghĩ xấu xa của mình, Cảnh Bảo Lỗi tụt về sau mấy bước, nghe không nổi nữa, hắn muốn phất tay bỏ đi, cuối cùng vẫn đuổi theo. Hắn không muốn tham gia chủ đề đó, càng không muốn bị bài xích khỏi đội ngũ này.

Trưa hôm đó bọn họ vào nhà hàng đánh chén một phen, buổi chiều vào quán internet chơi game, sau đó đi xem phim, Cừu Địch và Bao Tiểu Tam ăn chơi tưng bừng, căn bản không để vụ điều tra này ở trong lòng ...

Phòng khách sạn khá có cấp bậc ở trấn Lâm Hải, đây là nơi Cty Đồng Minh thuê cho hai nhân viên điều tra của Cáp Mạn.

Tài liệu truyền từng trang từng trang một, không ít, Quản Thiên Kiều mắt nhìn không chợp vào nhìn màn hình vi tính, lúc tập trung, đôi mắt cô nàng này đờ đẫn, ngốc nghếch, đúng kiểu mọt máy tính.

Đường Anh ngồi ngây ngốc ở phía đối diện, rõ ràng cũng luống cuống chân tay, đợi tin tức tới, cô gái quen làm cấp dưới sai đâu đánh đó, bây giờ thoáng cái làm lãnh đạo, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu, trăm mối tơ vò, chẳng biết gỡ thế nào.

Vừa mới mở đầu đã lâm vào cảnh không biết làm sao rồi, Khoa kỹ Đồng Minh rất hoan nghênh nhân viên điều tra của Công ty Cáp Mạn, nhưng chỉ giới hạn ở hoan nghênh bề ngoài thôi, chuyện ăn ở đi lại người ta bao hết, mỗi ngày đều có người chuyên môn tháp tùng, cô muốn tra tư liệu gì, chỉ cần không liên quan tới cơ mật thương nghiệp, người ta đều cung cấp hết.

Rất nhanh Đường Anh bị rơi vào bẫy, quản lý trung tầng hơn 60 người, đội ngũ nghiên cứu phát triển hơn 30 người, công nhân hơn 3000 người, đừng nói là tra, chỉ xem tài liệu một lượt thôi cũng phải mất cả tháng.

Lúc này chỉ có thể dựa vào Quản Thiên Kiều có kinh nghiệm điều tra bên ngoài, phương hướng chính của điều tra thương vụ chủ yếu chẳng qua là một chữ tiền, chỉ cần chịu bỏ tiền là có được thứ mình muốn trong vòng tròn này. Đương nhiên lần này lại là hướng ngược lại, Quản Thiên Kiều ý đồ mua tin tức nội bộ liên quan tới Khoa kỹ Đồng Minh, nếu như mua được, vậy là có chuyện tiết lộ bí mật, hay dở gì cũng có manh mối để mà tra, nếu không thì mù hẳn.

" Xong rồi đấy, tôi gửi vào máy vi tính của chị." Quản Thiên Kiều nhắc:

Rốt cuộc cũng có được tin tức làm người ta phấn chấn rồi, Đường Anh dùng hai ngón tay vuốt sống mũi, lấy lại tinh thần. Tốn mất ba ngày Quản Thiên Kiều mới liên hệ được một nhân vật ở quận Tiêu Sơn, đối phương tuyên bố có tài liệu về Đồng Minh, ra giá hai vạn, đang chuyển bản trích cho Quản Thiên Kiều.
Bình Luận (0)
Comment